Đối diện với vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Tô Ánh Nguyệt, Nam Kha do dự một chút khó mà nhận ra được, mới nói: "Ừm."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ mong là Lục Thời Sơ còn sống.
Bởi vì Nam Kha, cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt đã hơi tốt lên một chút.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá nhiều nên cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm xuống liền ngủ mất rồi.
Nửa đêm, cô bị tiếng động Trần Minh Tân trở về đánh thức.
Lúc cô đi ngủ có để lại một chiếc đèn ngủ cho nên vừa mở mắt ra liền thấy rõ bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân đang đứng ở trước giường.
Bị đánh thức một cách bất thình lình nên cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn anh mấy giây mới phản ứng lại được.
Trên người Trần Minh Tân còn mang theo hơi nước, tóc ẩm ướt dính lên trán nhưng cả người lại tuyệt không chật vật.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, ở dưới ánh đèn mờ tối nên biểu lộ trên gương mặt có vẻ hơi mơ hồ.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn anh, cuối cùng là cô thua trận trước.
"Bên ngoài trời đang mưa à?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Trần Minh Tân hơi ngửa mặt lên, dường như trong giọng nói cũng mang theo một cỗ hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt: "Anh mãi không trở về mà em cũng không biết gọi điện thoại cho anh à?"
Điều hoà nhiệt độ ở trong phòng mở hơi thấp nên Tô Ánh Nguyệt lôi kéo chăn mền đắp lên người, mặc dù cảm thấy nghe anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813954/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.