Tiễn Mạc Tây Du, Tô Ánh Nguyệt đứng một lúc trong sân mới quay về phòng ngủ.
Lúc cô đến phòng ngủ, phát hiện trên giường trống rỗng không có ai.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi: “Trần Minh Tân!”
Không ai trả lời, trong phòng tắm cũng không có người.
Lúc cô và Mạc Tây Du ra ngoài, Trần Minh Tân vẫn nằm trên giường, mới chỉ chốc lát, đã không thấy đâu, anh có thể đi đâu chứ?
Trong lòng cô lập tức hoảng loạn.
Xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài, mới mở cửa, đã phát hiện có người đứng đó.
Ngẩng đầu nhìn, chính là Trần Minh Tân.
“Em đi đâu vậy?”
Vốn câu này là câu cô muốn hỏi, nhưng Trần Minh Tân lại hỏi trước cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn mặt anh không chút biểu cảm, sững sốt một chút mới nói: “Em đi tiễn bác sĩ Mạc.”
“Anh ta nói gì?” Trần Minh Tân khẽ nhướn mày, sắc mặt đạm mạc.
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Anh ta không nói gì cả.”
Lời vừa nói ra, cô đã chú ý thấy mắt Trần Minh Tân khẽ híp lại.
Đây là dấu hiệu anh tức giận.
“Em hỏi một chút chuyện liên quan tới tình trạng sức khỏe của anh.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt giải thích.
Nói xong, cô ngước mắt thì thấy Trần Minh Tân đang khép hờ mắt nhìn cô, trong con ngươi đen thẫm là sự thâm thúy khó dò.
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới lời của Mạc Tây Du, đáy lòng căng thẳng, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi gặp một người bạn.” Trần Minh Tân nói, cũng không có ý muốn vào phòng.
Mặt Tô Ánh Nguyệt lóe lên tia nghi hoặc, cô mơ hồ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813943/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.