Nghe thấy thế, Tô Ánh Nguyệt khẽ sững sờ.
Cô hơi khó chịu khi phải ở gần với người không quá thân thiết với mình như thế, Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười, lùi ra một khoảng cách nhất định, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào cả, rồi nghiêm túc nói rằng: “Vậy à? Tôi thật sự không biết đấy?”
Aika nhìn Tô Ánh Nguyệt vài giây, chừng như đang kiểm tra xem cô đang nói thật hay nói dối vậy, rồi sau đó quay mặt đi, tiếp tục uống trà.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu nổi Aika làm vậy là ý gì, may mà Trần Minh Tân đã quay về sau khi đi nghe điện thoại.
“Nói đi, phải cảm ơn tôi thế nào đây?” Aika hếch cằm, nhìn Trần Minh Tân, vẻ mặt đậm nét ngang ngạnh
Trần Minh Tân duỗi tay ôm chầm Tô Ánh Nguyệt, kéo cô ấy vào lòng mình, trông anh hết sức uể oải, giọng nói biếng nhác: “Có gì mà cảm ơn, cũng có phải cô giúp không đâu.”
Aika hừ lạnh: “Trần Minh Tân, anh thật sự cho rằng tôi không làm gì được anh à?”
“Nói cứ như cô dám làm gì tôi vậy.” Trần Minh Tân cười khinh thường, giọng nói hết sức ngạo mạn.
Cuối cùng vẻ mặt của Aika cũng lộ ra vẻ bực dọc, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt, chỉ Trần Minh Tân rồi nói: “Tính cách của anh ta như vậy mà cô sống được với anh ta à?”
Tô Ánh Nguyệt bất lực, hai người này nói trở mặt là trở mặt ngay, bây giờ lại dẫn lửa cháy lan đến người cô, cô là người vô tội nhất đó, biết chưa hả?
Cô vội vàng rót một ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813908/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.