Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Minh Tân nói “đến công ty làm việc” chính là tổng bộ của tập đoàn LK.
Tổng bộ tập đoàn LK ở nước J.
Thật ra cô muốn hỏi rằng, sau đó thì sao? Phải ở đây bao lâu?
Chỉ là, rốt cuộc cũng không thốt nên lời.
Không biết có phải vấn đề của Tô Ánh Nguyệt khiến Trần Minh Tân tinh thần bất an không, trận game này hai người bọn họ thua rất thảm.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy tình cảnh thảm hại của mình, yếu ớt nói: “Dều trách em chơi không tốt...”
Trần Minh Tân để điện thoại qua một bên, ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng, sau đó mới lên tiếng: “Muốn về thành phố Vân Châu rồi sao?”
Tô Ánh Nguyệt thật thà gật đầu: “Muốn!”
Rất muốn quay về thành phố Vân Châu.
Ở đó có người thân của cô, có món ăn cô thích, khí hậu quen thuộc...
Nhưng mà, tình hình trước mắt, không phải là cô muốn gì thì sẽ được như vậy.
Trần Minh Tân quan sát cô, thu vào tầm mắt sự thất vọng của cô.
“Qua vài ngày, em quay về đi, người đàn ông như Bùi Chính Thành cũng không thể nào chăm sóc tốt cho Mộc Tây, con nít phải có mẹ bên cạnh mới được.” Giọng Trần Minh Tân nhẹ nhàng.
Anh nhớ lại lúc mình còn nhỏ, chính là lớn lên bên cạnh mẹ.
Thật ra từ nhỏ thiếu tình thương của ba, nhưng mẹ anh lại sử dụng phương pháp giáo dục đúng, nên nhân cách của anh phát triển hoàn toàn.
Mẹ đối với con rất quan trọng.
“Thật sao?” Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời của anh, ánh mắt liền sáng lên.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813905/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.