Lời nói của Nam Sơn đã khiến Tô Ánh Nguyệt trầm mặc.
Đáy lòng của cô thấy kinh ngạc, lại có chút bối rối.
Nhưng mà ngay cả khi có lẽ biết được Nam Sơn nói những lời này, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Một lúc lâu sau Tô Ánh Nguyệt cười một cái rồi nói: "Nhưng sự thật là bây giờ chúng ta không có cách nào khác."
Bên trong nụ cười của cô lộ ra sự bất lực.
Nam Sơn giật giật môi lại không nói ra lời, vóc dáng cao lớn lộ ra vẻ sa sút.
"Lúc mà tất cả mọi chuyện chưa xảy ra thì chúng ta có thể đoán trước được, nhưng mà khi chuyện đã bị dồn đến trước mắt, uy hiếp đến cuộc sống hiện tại của chúng ta, chúng ta cũng không thể bởi vì chuyện có thể xảy ra sau này mà không chọn sử dụng hành động. Ít ra thì chúng ta phải để cho Trần Minh Tân ra ngoài trước, càng kéo dài về sau thì chỉ có thể sẽ còn hỏng hơn, nếu như làm chuyện gì mà cũng phải lo trước lo sau, như vậy thì chúng ta còn có thể làm cái gì nữa đây?"
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt ôn hòa cực kỳ.
Nhưng nghe vào trong lỗ tai của Nam Sơn, không hiểu sao mà khiến trong lòng của anh ta có chút đau buồn.
Thời gian mà anh ta quen biết Tô Ánh Nguyệt cũng không tính là ngắn, bởi vì cô là người quan trọng của Trần Minh Tân, cho nên anh ta cũng rất tôn kính đối với cô, thời gian lâu dài cũng có chút tình cảm.
Nghe những lời này của Tô Ánh Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813893/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.