Tô Ánh Nguyệt đưa bình nước cho Trần Mộc Tây, rồi bế bé lên, sau đó đi tới chiếc ghế sofa đối diện của Trần Úc Xuyên.
Cô vừa ngồi xuống thì Trần Úc Xuyên đã lên tiếng hỏi cô: “Sao đi lâu như vậy?”
Trần Úc Xuyên hơn hai năm nay cũng không có nhiều thay đổi, lần trước khi gặp ông ta ở nước J thì cô đã phát hiện ra điểm này.
Ngữ khí của ông ta không nhiệt tình mà cũng không có lạnh nhạt, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận ra được Trần Úc Xuyên vẫn không có thích cô.
Có lẽ là sự không thích này còn kinh khủng hơn cả trước đây nữa, thậm chí có thể nói là---ghét bỏ.
Bởi vì Trần Úc Xuyên trước giờ luôn muốn kiểm soát Trần Minh Tân, mà Trần Minh Tân bởi vì cô mà suýt chút nữa đã trở mặt thành thù với Trần Úc Xuyên.
Trước đây, bởi vì chuyện của đứa trẻ, trong đáy lòng của Trần Úc Xuyên có lẽ vẫn còn có chút tự trách, nhưng bây giờ Trần Mộc Tây đã quay về bình an rồi, sự tự trách nơi đáy lòng đó của Trần Úc Xuyên cũng biến mất rồi.
Mà thay thế vào đó là một sự căm ghét Tô Ánh Nguyệt càng sâu hơn.
“Gặp một người bạn nên nói vài ba câu.” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Trần Úc Xuyên, nhàn nhạt mở miệng.
Trần Úc Xuyên nghe vậy thì cũng chỉ nhướng mày, sau đó ông ta quay đầu qua tiếp tục nói chuyện với Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt đối với sự lạnh nhạt thờ ơ của Trần Úc Xuyên cũng không cảm thấy ngại ngùng, cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813873/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.