Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi vào, nhìn thấy giấy tờ tán loạn trên bàn làm việc của anh ta, cũng biết là Mạc Tây Du quả thật giống như cô nghĩ, vẫn đang nghiên cứu virus K1LU73 trong người Trần Minh Tân.
“Gần đây anh đều thức đêm?” Tô Ánh Nguyệt cầm một trang giấy lên xem.
Phía trên là số liệu và hình vẽ kỳ quái, cô nhìn không hiểu gì cả.
Mạc Tây Du cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
Với anh ta mà nói, ngủ là một chuyện rất lãng phí thời gian.
Lại nói, tình trạng hiện giờ của Trần Minh Tân không được tốt lắm, đã không còn thời gian.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng mục đích mình đến tìm anh ta: “Anh biết Minh Tân bị nhiễm K1LU73 thế nào không?”
Mạc Tây Du nghe thấy vậy, không hiểu gì nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt kia giống như đang hỏi cô: “Sao ngay cả điều này mà cô cũng không biết?”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngại ngùng, nhưng đúng là cô không biết.
Mạc Tây Du không phải người nói nhiều, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, mà trả lời thẳng vào vấn đề của Tô Ánh Nguyệt.
“Trước đó ngài Trần đã từng nói, là mấy tháng trước có người cho anh ấy một viên thuốc, tôi cũng không biết rõ cụ thể lắm.”
Mặc dù Mạc Tây Du nói không rõ, nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe hiểu, là Trần Minh Tân tự nguyện uống viên thuốc này, nói cách khác, anh quen biết người cho mình thuốc.
Mấy tháng trước, người anh quen biết...
Xem ra, cuối cùng vẫn là bản thân Trần Minh Tân mới biết.
“Cảm ơn, tôi biết rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813849/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.