Lúc Tô Ánh Nguyệt trở lại viện điều dưỡng, đã gần trưa rồi.
Buổi sáng lúc cô rời đi, đã nói với Trần Minh Tân, sẽ trở về làm cơm, cùng bọn họ ăn cơm trưa, đã nói phải làm được, chỉ là, qua một buổi sáng, cô lại không thu hoạch được gì.
Cô hơi chán nản ngồi một lúc trong công viên viện điều dưỡng, mới đứng dậy đi về phòng bệnh của Trần Minh Tân.
…
Tô Ánh Nguyệt vào cửa, chỉ nhìn thấy một mình Trần Mộc Tây ngồi trên tấm thảm dưới đất chơi đồ gỗ.
Nghe thấy động tĩnh Tô Ánh Nguyệt vào cửa, Trần Mộc Tây lập tức ngẩng đầu lên, thấy rõ là Tô Ánh Nguyệt đi vào, xoay người ngồi dậy: “Mẹ!”
Bé vừa gọi Tô Ánh Nguyệt, vừa chạy về phía cô.
Tô Ánh Nguyệt ôm bé lên hỏi: “Ba đâu?”
Trần Minh Tân dù sao cũng sẽ không để một mình Trần Mộc Tây ở trong phòng.
Trần Mộc Tây “dạ” một tiếng, chỉ chỉ về hướng một căn phòng khác, bên đó là phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt thả bé xuống, Trần Mộc Tây nắm ngón tay cô đi về phía phòng bếp.
Đi vào trong, cô nghe thấy tiếng xào rau.
Ngay cả Trần Mộc Tây cô cũng không để ý, sải bước đi vào phòng bếp.
Trần Minh Tân đang đưa lưng về phía cô đứng trước bếp xào thức ăn, ngửi mùi, Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được là mùi thịt bò cay, nhưng Trần Minh Tân như bây giờ, sao có thể nấu cơm! “Trần Minh Tân!”
Cô lớn tiếng gọi anh.
“Về rồi?” Trần Minh Tân tắt lửa, vừa cho đồ ăn ra vừa mở miệng nói.
Giọng anh nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813845/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.