Lâm Tố Nghi nghe vậy không nhịn được mở to mắt, vẻ mặt mới lạ nói: “Cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp, Mộc Tây nói chuyện ngày càng rõ ràng rồi.”
Tô Ánh Nguyệt sờ mặt Trần Mộc Tây, dỗ bé: “Nói cho dì nghe xem ba tên gì?”
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn nói: “Trần Minh Tân!”
“Mộc Tây thật giỏi!” Lâm Tố Nghi hơi ngạc nhiên.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống bế Trần Mộc Tây lên, Trần Mộc Tây ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, còn nhỏ giọng nói gì đó với cô nữa.
Lâm Tố Nghi đứng một bên nhìn có hơi bùi ngùi, suy cho cùng cũng là người thân có quan hệ huyết thống, chẳng mấy chốc Trần Mộc Tây đã thân mật với bọn họ như vậy rồi.
Trước kia cô ta cứ cảm thấy Trần Mộc Tây hướng nội ít nói, bây giờ nhìn lại, phải xem là với ai nữa.
Tô Ánh Nguyệt ôm Trần Mộc Tây nói chuyện hai câu rồi dỗ bé đến một góc chơi.
“Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi nên tới đây tán gẫu với cô.” Tô Ánh Nguyệt nói xong bèn đỡ Lâm Tố Nghi ngồi xuống ghế.
Lâm Tố Nghi ở phòng bệnh VIP, phòng rộng rãi, còn hướng sáng.
Tô Ánh Nguyệt bảo mấy nhân viên chăm sóc ra ngoài hết, kéo bức màn, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng vào trong, cả phòng đều sáng rực lên.
Cô và Lâm Tố Nghi ngồi song song hai bên bàn trà cạnh cửa sổ, phía đối diện là Trần Mộc Tây ôm bản vẽ vẽ tranh.
Lâm Tố Nghi nói trước: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện anh trai mình đã làm, nếu không có anh ấy, hai người cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813827/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.