''Anh...''
Trần Minh Tân không chạm vào cô một thời gian rồi, bị anh ôm lấy bất ngờ không kịp phòng bị như vậy khiến trái tim cô đập liên hồi.
Cô có chút căng thẳng.
Một lúc sau anh khẽ hôn lên vành tai non mềm của cô, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: ''Sao tim đập nhanh như vậy.''
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút ngứa, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: ''Mộc Tây vẫn đang ngủ đấy...''
Cho nên nếu bây giờ anh muốn...
Cũng phải đổi sang chỗ khác, nhỡ đâu Lâm Mộc Tây tỉnh lại thì không hay rồi.
Nghe thấy lời của cô, Trần Minh Tân nở nụ cười trầm thấp, thanh âm khàn khàn mang theo một loại gợi cảm không rõ: ''Mộc Tây ngủ thì sao? Thằng bé ngủ thì ngủ, em nghĩ anh muốn làm gì?''
Giọng điệu của anh cực kỳ bình thường, nếu không phải tay vẫn còn đặt trên người cô, cô thực cho rằng Trần Minh Tân không có muốn chuyện kia.
Là anh cố ý nói như vậy, đúng là thích trêu đùa cô mà!
Tô Ánh Nguyệt hơi ngọ ngoạy, ôn nhu nói: ''Không có gì, chỉ là em muốn nói em cũng muốn thay quần áo để đi ngủ, bận rộn cả tối nên có chút mệt rồi.''
Không phải là thấy cô không dám thay quần áo trước mặt anh thôi ư! Có gì khó chứ!
Cái thứ mặt mũi gì đó, trước mình Trần Minh Tân đã không cần từ lâu rồi.
Cảm giác được cơ thế Trần Minh Tân hơi cứng lại, Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng giãy ra, ôm quần áo tiến vào phòng tắm.
Mãi đến lúc cô thay quần áo xong cũng không nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813817/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.