Tô Ánh Nguyệt rất muốn phớt lờ Tô yến Nhi.
Nhưng cô vẫn nói một câu: “Đi vào đi.”
Hai người vừa đi vào không bao lâu thì Lâm Tố Nghi lại đưa Lâm Mộc Tây đến.
Vệ sĩ đưa một lớn một nhỏ bước vào: “mợ chủ.”
“Cô Lâm?”
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, sau đó cô lại dời mắt nhìn Lâm Mộc Tây, cô thử thăm dò kêu một tiếng: “Mộc Tây?”
Đối diện với con người bé nhỏ này, thanh âm cô bất tri bất giác dịu lại.
Không giống với hôm qua, Lâm Mộc Tây lại lên tiếng kêu cô: “Dì Tô.”
Một đứa bé mới hơn một tuổi, nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng lắm, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn nghe hiểu.
“Con đang kêu dì sao?” Tô Ánh Nguyệt đi tới rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Mộc Tây, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc vai nhỏ của bé.
Điều khiến Tô Ánh Nguyệt rất vui đó là Lâm Mộc Tây không tránh không né, cũng không có bài xích.
Ngay cả Lâm Tố Nghi ở bên cạnh cũng kinh ngạc lên tiếng: “Mộc Tây, con thích dì Tô à?”
Lâm Mộc Tây nhìn Lâm Tố Nghi một cái, nhưng không nói gì.
“Có một thời gian tôi đụng nó, nó còn không thích nữa, tính tình rất là ngang bướng, xem ra là nó rất thích cô đó.” Lâm Tố Nghi mỉm cười híp mắt, mang đến cho người khác một cảm giác rất rạng rỡ, ngũ quan vốn đã tinh xảo, nay lại càng trở nên sinh động hơn nữa.
Đây chính là một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào, cũng rất đáng yêu.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười với cô ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813761/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.