Tổng giám đốc Hàn là người rất biết tiến lui, thấy Trần Minh Tân nói không hút, cũng không gặng hỏi.
Anh ta thu thuốc lại, ánh mắt dừng lại trên người Tô Ánh Nguyệt: “Cô đây là…”
Trần Minh Tân: “Cô ấy là vợ tôi.”
“Xin chào.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười với tổng giám đốc Hàn.
Tổng giám đốc Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tô Ánh Nguyệt, không hề dịch chuyển: “Xin chào bà Trần.”
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc Hàn còn có việc, cứ đi làm trước đi.”
Ngay cả Tô Ánh Nguyệt cũng hiểu đây là lệnh đuổi khách.
Đợi đến khi tổng giám đốc Hàn rời đi rồi, không đợi Trần Minh Tân nói, Tô Ánh Nguyệt đã để đôi đũa trong tay xuống, xụ mặt mở miệng: “Anh hút thuốc lá sao?”
Vẻ mặt Trần Minh Tân không đổi: “Không có.”
“Em không hỏi hiện tại, mà là trước kia!”
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh: “Nếu trước kia khi anh cùng bàn bạc với Tổng giám đốc Hàn không hút thuốc, thì vừa nãy anh ta sẽ đưa thuốc lá cho anh sao? Anh làm như em là đứa ngốc ấy.”
Ánh mắt Trần Minh Tân nặng nề, trầm mặc.
Trong lòng lặng lẽ ghi nhớ tổng giám đốc Hàn này.
Tô Ánh Nguyệt lại hỏi: “Còn uống rượu nữa nhỉ?”
Trần Minh Tân vội vàng nói: “Không có.”
Có hút thuốc nhưng đúng là không uống rượu.
Tô Ánh Nguyệt lạnh mặt, hất cằm: “Anh tự nói xem, lần trước vào bệnh viện, bác sĩ đã nói với anh như thế nào?”
Trần Minh Tân không nói gì, trong lòng cảm thấy lá gan của cô nhóc này càng lúc càng lớn, dám nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813742/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.