Tuy rằng không biết Phong Hải làm nghề gì, nhưng từ cử chỉ, điệu bộ của anh có thể nhìn ra được anh có thân phận không đơn giản.
Tô Ánh Nguyệt mời khách anh ta đương nhiên không thể tùy tiện tìm một quán quá rẻ được.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dẫn anh tới Ngọc Hoàng Cung.
***
Lúc cô đến Ngọc Hoàng Cung, mưa vẫn chưa tạnh, mà càng lúc càng lớn.
Mưa mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương.
Tô Ánh Nguyệt bước từ trên xe xuống, đột nhiên rùng mình một cái.
Cô rụt cổ lại, hít thở thật sâu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Phong Hải cầm ô lên che cho cô, khẽ nhìn lướt qua cô: "Cô mặc ít quá."
Vài từ ngắn ngủi nhưng hoàn toàn không có ý cợt nhả nào, mà có chút bất lực, giọng điệu, cách nói nghe ra có phần giống trưởng bối quan tâm đến vãn bối vậy.
Tô Ánh Nguyệt mặc bộ đồ cô mới mua hôm qua, kiểu dáng thiết kế thanh lịch, lại là màu trắng mà cô thích. Để phô hết vẻ thời trang của bộ váy, cô chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt sát người bên trong, lộ chân thon dài, thêm giày cao gót, trông cô vô cùng xinh đẹp rực rỡ.
Cô nắm cổ tay áo, mỉm cười: "Đúng vậy."
Phong Hải không nói thêm gì nữa, đi vào trong cùng cô.
***
Vừa bước vào Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt bỗng có cảm giác căng thẳng lo lắng.
Cũng không biết có phải là vì sợ gặp phải Nam Sơn không hay là sợ gặp phải Trần Minh Tân.
Thời gian này là lúc đông khách, nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813566/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.