Tô Ánh Nguyệt thấy anh dừng lại, đáy mắt hiện lên tia sáng, gật đầu: "Ừm."
Trần Minh Tân lạnh giọng từ chối: "Không cần thiết."
Nói gì? Nói chuyện cô muốn rời khỏi anh sao?
Không bao giờ.
Cho dù cô không muốn sinh con cho anh, cho dù trong lòng cô nghĩ đến một người khác.
Chỉ cần anh không buông tay, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh, không đi được đâu cả.
Trần Minh Tân vừa nghĩ như vậy thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Anh nghe em nói… A… Ưm…"
Trần Minh Tân không cho cô có cơ hội nói chuyện, cúi người chặn môi cô lại, động tác lưu loát cởi hết đồ trên người cô.
Tô Ánh Nguyệt đau đến cong người, muốn nói chuyện, môi lại bị lấp kín, ngón tay thon dài theo thói quen đặt lên vai anh, bấu chặt.
Sự phản kháng của cô khiến sắc mặt Trần Minh Tân lạnh lẽo.
Lúc trước thì không muốn sinh con cho anh, bây giờ lại còn muốn giữ mình?
Sau này thì sao?
Sau này muốn ly hôn với anh à?
Trần Minh Tân ánh mắt âm trầm, anh tháo cà vạt xuống, kéo tay cô lên đỉnh đầu rồi buộc chặt lại.
Quần áo anh vẫn chỉnh tề, trong khi cô không mảnh vải che thân đã khiến cô cảm thấy xấu hổ rồi.
Bây giờ anh còn trói tay cô lại, trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng lên sự sợ hãi: "Anh muốn làm gì? Anh thả em ra…"
"Anh nghĩ em biết rất rõ, còn hỏi anh làm gì…"
Trần Minh Tân đã trói chặt tay cô, anh vừa nói chuyện vừa thu tay lại, cắn môi cô, thấp giọng nói: "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813557/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.