“Cô đang bất mãn với tôi à?” Anh nghe vậy thì dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt không hề nhượng bộ: “Anh cảnh sát, tôi phối hợp điều tra với anh là trách nhiệm công dân tôi nên làm, còn trách nhiệm của anh là thi hành sự công bằng luật pháp.”
Anh nghe vậy thì trên mặt thoáng qua chút lúng túng.
Tình huống trước mắt không có bằng chứng trực tiếp hay gián tiếp chứng minh Tô Ánh Nguyệt đã giết người, theo lý mà nói, bọn họ không thể tùy ý giam giữ người.
Nhưng đến bây giờ, bọn họ đã truy hỏi mấy người rồi, vẫn không có manh mối gì, nên muốn giam giữ cô 48 tiếng, để xem có tiến triển gì mới không.
“Nếu sau này anh cảnh sát còn điều gì nghi vấn, có thể liên lạc với tôi, giờ tôi đi được rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ mặt anh ta thì biết, giờ bọn họ không có quyền tạm giam cô.
Anh ta nghe cô nói vậy thì lặng lẽ rời đi, coi như chấp nhận lời nói của cô.
Khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta bỗng gọi cô, có điều giọng điệu đã tốt hơn một chút.
“Cô Tô.”
“Có chuyện gì không?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta.
“Tạm thời cô đừng kể chuyện này ra ngoài, giờ chúng tôi đang trong giai đoạn điều tra bí mật.”
Cô ngẫm nghĩ một lát, đáy mắt lóe lên một tia hiểu rõ: “Tôi biết rồi.”
***
Lúc Tô Ánh Nguyệt đến, tất cả mọi người đều có mặt.
Cô vừa bước vào đã thấy Trần Minh Tân ngồi ở đó hút thuốc, mặc dù trên mặt anh không biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813548/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.