Vướng chân? Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Anh muốn đi làm gì?" "Không cần em quan tâm." Trần Minh Tân quay người trở lại trước bàn làm việc, bắt đầu thu xếp tài liệu. Tô Ánh Nguyệt ngồi trên ghế sofa, tiếp tục cầm điện thoại chơi trò chơi ban nãy. Bình thường một lần là cô có thể qua cửa, hôm nay cô chơi hai mươi lần đều không qua được. Trần Minh Tân phía bên kia, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn vào đống tài liệu trước mặt, nhưng là, lòng anh đã sớm bay đến trên người Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trên ghế. Anh chăm chú nhìn đống tài liệu trước mặt vài phút không dời mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt. Tô Ánh Nguyệt khoanh chân ngồi trên ghế sofa, toàn bộ cơ thể nhìn qua nhỏ bé, áo lông rộng thùng thình che lấy cô, làm cho khuân mặt trắng nõn của cô nhìn có phần thiếu sức sống. Trần Minh Tân nhíu nhíu mày, gọi điện thoại nội bộ: ""Làm một ly trà sữa nóng, nhanh lên." Nói xong liền cúp điện thoại, bật điều hòa trong phòng lên. Sức khỏe anh rất tốt, chịu được nóng lạnh, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt không như thế, rõ ràng là lạnh co người lại, thế mà hết lần này tới lần khác không nói một câu. ... Tô Ánh Nguyệt nhìn màn hình điện thoại di động lại một lần nữa hiện lên "" Thật đáng tiếc, bạn đã thua cuộc"" chán nản nghiêng đầu chui rúc vào trong ghế sofa. Thật nhàm chán. Cô vùi mình vào ghế sofa nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy có người gõ cửa bước vào, cô mới ngồi thẳng dậy. "Cô Tô, trà sữa nóng của cô." Cô thư ký đem một ly trà sữa nóng hôi hổi đặt ở trước mặt cô rồi xoay người ra ngoài. Trà sữa, cô không gọi? Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, phát hiện anh đang nghiêm túc xem tài liệu. Nhưng mà, người nghiêm túc xem tài liệu còn phát hiện ra cô lạnh, kỹ năng này thật là đặc biệt. Bởi vì phát hiện điều này, niềm tin trong lòng Tô Ánh Nguyệt tăng lên nhiều, cô bước xuống khỏi ghế sofa, bưng cốc trà sữa nóng đi đến trước bàn làm việc nói với Trần Minh Tân: "" Cảm ơn anh đã bảo thư ký mang trà sữa tới cho tôi." Trần Minh Tân đang cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lật thêm một trang mới, rồi chậm rãi lên tiếng: ""Nếu như không phải em cố ý đợi ở đây, thư ký cũng không phải lãng phí thời gian mua trà sữa, cô ấy có thể tan ca đúng giờ." Toàn bộ người Tô Ánh Nguyệt ngây ra, khóe miệng đang vui vẻ trong nháy mắt bỗng cứng lại. Lãng phí thời gian sao? Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi: "Tôi rất xin lỗi." Nói xong cũng thả ly trà sữa trong tay xuống, quay người cầm túi xách của mình mở cửa ra ngoài. Trần Minh Tân ngẩng đầu thật nhanh, cũng chỉ nhìn thấy cửa được đóng lại. Lần này đi thật rồi? Trong mắt Trần Minh Tân phủ đầy sương mờ, một người móc tim móc phổi đối tốt với cô như anh, cô lại nghĩ đến người đàn ông khác đã từng hủy hôn với cô, anh có thể trông chờ cô có bao nhiêu kiên nhẫn? ... Tô Ánh Nguyệt ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, liền đi thẳng xuống lầu, bước chân vội vàng. Ra khỏi tòa nhà LK, cô không trực tiếp lên xe, mà đến bãi đỗ xe, tìm được chỗ đỗ xe riêng dành cho Trần Minh Tân. Tô Ánh Nguyệt phồng má lấy ra một thỏi son từ trong túi xách, tại tay cầm cửa xe của người lái cô di đi di lại vài lần. Son môi này phải dùng nước tẩy trang mới làm sạch được! Sau khi thoa son môi xong, Tô Ánh Nguyệt liền lặng lẽ chạy ra ngoài, về xe của mình. Trần Minh Tân thích sạch sẽ, để xem làm sao anh chịu được một bàn tay đỏ au. Nghĩ đến vẻ cảnh Trần Minh Tân lạnh lùng ấy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vừa buồn cười lại vừa hả giận. Đồng thời, lại cảm thấy mình ngây thơ. Rõ ràng là muốn qua để giải thích rõ ràng với anh, kết quả không mở miệng nói gì được. Bây giờ, có lẽ anh đang hiểu lầm cô rất lớn, nếu anh biết là cô bôi son môi, có lẽ càng giận cô hơn? Được rồi, bôi cũng đã bôi rồi, dám làm dám chịu, cùng lắm thì tức giận thêm một chút, tốt nhất tức giận đến mức đánh cô một trận, nói không chừng sau đó lại hết giận. Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậy, rồi lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi lúc trước kia, không nghĩ tới một lần đã qua cửa. Cô ngồi trong xe, nhìn về phía cửa LK, còn chưa thấy Trần Minh Tân ra ngoài, lại thay đổi tư thế Tiếp tục chờ. Rõ ràng muốn đi theo Trần Minh Tân, nên dứt khoát chờ đến tối, anh không cho cô đi theo đến nơi anh gặp khách, thì cô lặng lẽ đi theo. Lại chờ thêm lát nữa, đã đến giờ tan ca, cuối cùng Trần Minh Tân mới từ cửa LK ra ngoài. Dáng người cao lớn thon dài, hơn nữa khí chất bất phàm nổi bật trên người anh, đứng ở chỗ nào cũng giống như người mẫu nam đi trên sàn diễn thời trang, vô cùng đẹp mắt. Xe của cô đang đứng ở ven đường, còn cẩn thận che giấu một chút, mà xe Trần Minh Tân thì đỗ ở trong bãi đỗ xe. Cô cho rằng còn phải đợi thật lâu, Trần Minh Tân mới ra được, không ngờ anh lại ra ngoài rất nhanh. Tô Ánh Nguyệt vội vàng khởi động xe đi theo sau anh. Không biết có phải cảm giác của cô sai rồi hay không, mà cô cảm thấy Trần Minh Tân lái rất chậm, lúc đầu cô vốn cho rằng rất khó đuổi kịp anh, kết quả cô hoàn toàn không phải lo lắng. Nơi anh gặp khách hàng không phải Ngọc Hoàng cung, mà là khu giải trí cao cấp khác. Nhưng mà ̣khi nhìn thấy tên khu giải trí, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt đen lại. Thành phố Vân Châu người nào cũng biết, con gái ở khu giải trí này nổi tiếng xinh đẹp. Vì vậy, lúc trước Trần Minh Tân nói vướng chân là có ý này? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt lại đen thêm chút nữa. ... Trần Minh Tân đi đến cửa khu giải trí, đột nhiên dừng bước, hơi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, xác định mình nhìn rõ xe của Tô Ánh Nguyệt kia, liền nhíu mày. Cách theo dõi vụng về như vậy, nếu không phải anh cố ý nhường, cô đã sớm bị bỏ rơi rồi. Chỉ có điều... Anh cúi đầu nhìn bàn tay phải đang nắm chặt nổi đầy gân xanh, vốn phải cảm thấy tức giận, nhưng lại không nhịn được mím môi cười. Ngây thơ! Tuy rằng ngây thơ, nhưng anh vẫn bị trúng đạn rồi. Anh đi vào bên trong, hỏi nhân viên phục vụ: "Xin hỏi toilet ở đâu?" Nhân viên phục vụ dẫn Trần Minh Tân tới toilet, Trần Minh Tân chậm rãi mở nước ra rửa tay, rửa mất một lúc, mới rửa sạch sẽ. Nhưng anh vẫn cảm thấy còn chưa được sạch hẳn. Anh nhíu mày lau khô tay rồi ra ngoài, giữa hai hàng lông mày vẫn hơi nhăn lại, nghĩ đến chuyện Bùi Chính Thành nhờ vả, lại càng nhíu mày chặt hơn. Anh vừa mới đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt cũng theo ra từ toilet nữ, nhất định là rất khó rửa, thấy anh rửa lâu như thế đã rõ ràng. Tâm trạng Tô Ánh Nguyệt rất tốt đi theo bước chân Trần Minh Tân, bỗng nhiên quên mất là cô lặng lẽ đi theo anh đến đây. Mãi đến lúc cô đi tới trước mặt Trần Minh Tân, mới phát hiên ra. Trên mặt Tô Ánh Nguyệt làm ra vẻ nghiêm túc: ""Ha ha, trùng hợp quá."" Trần Minh Tân dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, duỗi thẳng cánh tay chống lên tường, đến gần bên cô. Tô Ánh Nguyệt thấy anh như vậy, cũng giả vờ tình cờ gặp anh thôi, rồi lui về phía sau hai bước, muốn bỏ chạy thì đã bị Trần Minh Tân kéo lại khóa cứng trên tường. Hai cánh tay của anh chặn hai bên người cô, giữ chặt cô ở khoảng trống trước ngực mình. Tô Ánh Nguyệt hơi khẩn trương nháy mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm chớp chớp, như sương mù tan ra lộ ra đôi mắt hoa đào làm Trần Minh Tân suýt nữa thì mù cả mắt. "Em đi theo tôi như thế, chẳng lẽ, em rất quan tâm đến tôi?" giọng nói Trần Minh Tân vẫn lạnh như trước nhưng nếu nghe cẩn thẩn, lại phát hiện trong đó có chút khẩn trương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]