Tô Ánh Nguyệt không nhìn đồ ăn khuya anh ta đặt trước mặt cô, ánh mắt dừng trên mặt Huỳnh Tiến Dương: “Anh đợi tôi làm gì?”
Huỳnh Tiến Dương trầm ngâm: “Muốn cùng em đi ăn tối.”
Hôm nay sau khi gặp Tô Ánh Nguyệt, anh ta mới phát hiện số lần gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, trước đây cảm thấy không sao cả nhưng bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có phần không vừa lòng.
Về phần không vừa lòng cái gì, đáy lòng anh ta có đáp án nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Xin lỗi, có lẽ tôi không có thời gian, ở nhà có người đợi tôi về cùng ăn tối.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong mới nhớ ra, sáng nay khi ra khỏi nhà, Trần Minh Tân nói cô tối nay về sớm một chút.
Xong rồi.
Cô không chỉ không về nhà sớm mà còn ở công ty tăng ca muộn như vậy, ở công ty tăng ca muộn thì cũng thôi đi, lại còn không gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Nghĩ đến đây cô mới lấy điện thoại ra xem, phát hiện trên đó lại không có cuộc gọi nhỡ nào.
Đáy lòng lướt qua một tia nghi hoặc, hàng ngày chỉ cần cô về hơi muộn một xíu là Trần Minh Tân sẽ gọi tới, hôm nay đến giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô.
Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý Huỳnh Tiến Dương vẫn đang ở bên cạnh, tìm số Trần Minh Tân rồi gọi cho anh.
Kết quả cô vừa gọi đi, Huỳnh Tiến Dương lại đưa tay cướp mất điện thoại cô, giọng nói lạnh lùng: “Không phải chỉ là cùng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813522/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.