Cố Hàm Yên đứng ở sau lưng Nam Sơn, thấy Tô Ánh Nguyệt trừng cô ta cũng không tức giận, cong môi cười, rất đắc ý.
Tay đang bưng đĩa của Tô Ánh Nguyệt siết chặt, im lặng đưa đầu qua một bên.
Tuy cô rất tin tưởng Trần Minh Tân, nhưng mà thủ đoạn của Cố Hàm Yên cũng không thể xem thường, thật sự chính là lợi dụng mọi lúc mọi nơi.
Sau một lát, cửa phòng ngủ được mở ra lần nữa, Trần Minh Tân đã thay quần áo mới, tóc hơi ướt, sắc mặt tái nhợt và con ngươi đen nhánh hình thành sự đối lập rõ ràng, vô cớ sinh ra một cỗ cảm giác xinh đẹp.
Tô Ánh Nguyệt mím mím môi, khuôn mặt đẹp thì thôi đi, bị bệnh rồi cũng xinh đẹp như vậy, phạm quy!
Trần Minh Tân quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Ánh Nguyệt: “Xuống dưới lầu.”
Anh không thích để người khác vào phòng ngủ của bọn họ.
“Minh Tân.” Cố Hàm Yên lên tiếng gọi anh, Trần Minh Tân nâng mắt nhìn cô ta, giọng điệu của cô ta mang theo thân thiết, âm thanh nhẹ nhàng êm tai: “Anh khỏe hơn rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Cố Hàm Yên thật sự là một người rất xinh đẹp, nếu cô là đàn ông, nói không chừng sẽ thích Cố Hàm Yên, nhưng vì thế cô cảm thấy vô cùng may mắn.
“Ừ.” Trần Minh Tân lên tiếng, đưa tay bưng lấy khay trên tay Tô Ánh Nguyệt, sau đó thì dắt cô đi xuống lầu.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ đi, khay canh gà bưng trên tay đã được Trần Minh Tân cầm lấy rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813518/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.