Trần Minh Tân nhìn theo Cố Hàm Yên ra khỏi cửa lớn biệt thự, lên xe của Bùi Chính Thành, mãi đến lúc xe rời đi, Trần Minh Tân vẫn không thu lại tầm mắt.
Nếu có người đến gần xem thử, sẽ phát hiện thật ra anh không phải nhìn theo Cố Hàm Yên, mà là đang thất thần.
Nghĩ đến lời của Cố Hàm Yên, con ngươi đen nhánh của Trần Minh Tân trở nên u ám hơn mấy phần.
Một khi con người cảm thấy cuộc sống quá thỏa mãn, sẽ vô ý thức quên mất một vài nguy cơ tiềm ẩn có thể xảy ra.
Mà anh bây giờ chính là loại trạng thái này.
Còn Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng ăn, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Trần Minh Tân đi vào, bĩu bĩu môi nghĩ, có gì cần phải tiễn chứ.
Biết rõ Cố Hàm Yên có ý với anh, ra về còn phải tiễn đến cửa nữa.
Suy nghĩ này hiện lên dưới đáy lòng, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, cũng muốn quản lý quá nhiều rồi.
Người ta quen nhau hơn mười năm, cho dù Trần Minh Tân vẫn luôn tránh hiềm nghi, không có tình cảm nam nữ, cũng sẽ có tình cảm khác.
Trong lòng mỗi người đều có ham muốn đọc chiếm, hy vọng trong mắt trong lòng người mình yêu tất cả đều là mình, không thể chứa thêm người khác nữa.
Thậm chí sẽ rất nhạy cảm, cứ cảm thấy, tốt nhất ngay cả bạn là nữ cũng không có.
Trên tình cảm, phụ nữ trời sinh đã đa nghi, đây là thứ không thể khống chế được.
Đợi đã, cô vừa nghĩ tới cái gì vậy, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813510/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.