Trần Minh Tân làm hai phần bữa sáng rất đơn giản, bao gồm bánh mì nướng và trứng chiên. Lúc đầu anh định nấu tỉ mỉ hơn, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Ánh Nguyệt, anh đành phải làm đơn giản mọi thứ. Hai người ăn sáng xong thì rời khỏi nhà, Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt đi thẳng đến nơi tổ chức họp báo. Sau khi xe dừng lại, Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe và định ra ngoài, nhưng bất ngờ bị Trần Minh Tân đè tay lại. "Sao vậy?" Tô Ánh Nguyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, nhưng khi vừa quay đầu lại đã bị Trần Minh Tân hôn. Trên môi là xúc cảm mềm mại, Tô Ánh Nguyệt hồi hộp theo bản năng đến mức siết chặt tay. Trần Minh Tân đè sau gáy cô lại và hôn sâu, một tay khác nắm lấy quả đấm nhỏ của cô, một lát sau mới thả cô ra. Hai mắt Tô Ánh Nguyệt đầy mông lung, khi đối diện với con ngươi đen như mực của anh thì cô hơi sững sờ, sau đó mới từ từ hoàn hồn và rút tay mình về. Cô nhìn xuống, vừa thấy một vệt đỏ nhạt kỳ lạ trên môi anh thì hơi nghiêng mặt sang một bên và nhỏ giọng nói: "Son trên môi em tan hết rồi." Trần Minh Tân cười khẽ, rồi nâng tay lên lau vết son trên môi của mình. Tô Ánh Nguyệt thấy anh lau sạch vết son trên môi bèn bĩu môi, trên tay anh ấy mọc ra mắt hả? Vậy nên mới có thể lau sạch son môi mà không cần soi gương. "Em không vội à?" Trần Minh Tân lau sạch vết son trên môi mình rồi lau cho Tô Ánh Nguyệt. Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt đẩy tay anh ra, sau đó lấy gương ra khỏi túi và bổ sung son cho mình. Dường như Trần Minh Tân cảm thấy miệng của cô rất thú vị, khi thấy anh đưa tay qua sắp chạm vào môi của mình, Tô Ánh Nguyệt vội vàng lùi ra sau một chút. Tô Ánh Nguyệt lườm anh: "Làm gì vậy?" "Em không cần phải thoa son." Trần Minh Tân nhíu mày, màu môi của cô đã đỏ sẵn, không cần thoa son cũng đủ đẹp rồi. Tô Ánh Nguyệt không rõ anh có ý gì, mặt cô lại đỏ bừng hơn chút, sau đó lúng túng vội vàng mở cửa xe: "Tôi đi lên trước đây." "Ừm, tôi đợi em." Trần Minh Tân ngồi bất động, nhưng ánh mắt của anh lại khóa chặt trên người cô và không rời đi một giây nào. Tôi đợi em... Tô Ánh Nguyệt nghe câu này thì cảm thấy rất ấm áp, chỉ ba từ đơn giản đã đủ khiến cô sinh ra một loại cảm xúc không nói nên lời. Cô bước vài bước rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới sải bước vào trong. Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Tô Ánh Nguyệt nữa, Trần Minh Tân mới từ từ nâng cửa sổ xe lên rồi mò lấy điếu thuốc và châm lửa, nhưng anh chỉ hít một hơi đã dập tắt điếu thuốc. ... Tô Ánh Nguyệt đến hội trường và nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ. Mặc dù thời gian bắt đầu chính thức là chín giờ, nhưng mọi người sẽ đến đầy đủ vào lúc tám giờ rưỡi, cô chỉ tới sớm hơn nửa tiếng. Thực ra cô tới sớm như vậy cũng không có gì để làm, những việc cần chuẩn bị đã làm hết vào ngày hôm qua. Cô chỉ muốn đến để làm quen hiện trường trước. Nói rõ ràng hơn đó là cô thực sự có chút lo lắng. Cũng may chỉ một lúc sau, An Hạ đã đến. "Ánh Nguyệt, cậu tới sớm vậy hả, tớ cứ tưởng mình đã đến rất sớm." An Hạ cầm ly sữa đậu nành còn dở một nửa trong tay. Tô Ánh Nguyệt cười cười, tiện thể đưa chai nước trong tay mình cho cô ấy: "Tớ cũng vừa mới đến." Chẳng bao lâu sau, Tô Nguyên Minh cũng đến. "Ánh Nguyệt." Tô Nguyên Minh bước tới gần cô, theo sau ông ta là hai người đứng đầu của công ty. Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu và hờ hững đáp: "Phó Tổng Giám đốc Tô." Tô Nguyên Minh nghe thấy xưng hô của cô thì trong mắt lóe qua chút bất mãn, ông ta vươn tay vỗ vai cô: "Cũng không có người ngoài ở đây, không cần phải hờ hững như vậy." Tô Ánh Nguyệt chỉ mỉm cười với ông ta và không nói. Có một số việc mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng lại không thể không giả ngu. Tô Nguyên Minh thấy biểu hiện của cô thì cũng không nhiều lời, mà xoay người lại nói gì đó với hai người phía sau. ... Đúng chín giờ. Phóng viên tập trung đông đủ, mọi người ai nấy vào chỗ ngồi của mình. Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyên Minh với vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm căng thẳng chứng tỏ cô vẫn còn lo lắng. Tô Nguyên Minh ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Ánh Nguyệt, không cần lo lắng." "Cháu không lo lắng." Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi rồi nhìn sang Tô Nguyên Minh. Tô Nguyên Minh gật đầu với cô, giọng điệu của ông ta có chút sâu xa: "Cháu có khí phách hơn Yến Nhi nhiều." Tô Ánh Nguyệt hơi hồi hộp, tại sao Tô Nguyên Minh lại đột nhiên nhắc đến Tô Yến Nhi chứ? Nhưng lúc này cũng không phải lúc để cô nghĩ nhiều, buổi họp báo đã bắt đầu. Thân là người phụ trách chủ yếu, Tô Ánh Nguyệt đương nhiên là trung tâm. "Lần này tôi sẽ thay mặt cho cô Cố Hàm Yên để làm rõ vụ việc bị thương ở studio, ăn khớp với lời giải thích thực tế..." Tô Ánh Nguyệt đã thuộc lòng những lời này từ hôm qua. Mặc dù trước đó có hơi lo lắng, nhưng bây giờ khi nói ra những lời này cũng không còn lo lắng nữa. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, những câu hỏi của phóng viên cũng rất đúng đắn, toàn bộ đều tiến hành một cách ổn định và không có chút sai sót nào. Đột nhiên, một số phóng viên cúi xuống nhìn điện thoại của họ. Tô Ánh Nguyệt có một linh cảm không rõ trong lòng. Cô đã tắt điện thoại lúc chín giờ, bây giờ vừa thấy thế thì lập tức cúi xuống khởi động điện thoại. Điện thoại vừa được bật, một thông báo lập tức hiện lên. Cô nhìn thời gian thông báo gửi đến, là vào một phút trước. Cô chỉ kịp nhìn lướt qua tiêu đề "Ngôi sao điện ảnh quốc tế Cố Hàm Yên lộ mặt lần đầu tiên kể từ sau khi bị thương, thẳng thắn...", cô còn chưa xem xong câu kế tiếp, hiện trường đã trở nên rối loạn. Tất cả các phóng viên đều đang chen tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, các nhân viên bảo vệ đã đến nhưng chỉ ngăn được một số người. Phóng viên với tay và muốn đưa micro tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, khác với những câu hỏi gò bó theo khuôn mẫu trước đó, câu hỏi lần này trở nên vô cùng sắc bén và hung dữ. "Cô Tô, xin cho tôi hỏi, dự án hợp tác APP này vẫn luôn do ngài phụ trách toàn bộ, có thể nói rằng quyền lực của ngài rất lớn. Có phải vì một số việc trong quá khứ khiến ngài ghen tị với cô Cố Hàm Yên, vậy nên ngài đã cố tình sắp đặt tai nạn này và muốn làm cô ta bị hủy hoại nhan sắc, từ đó bị chặt đứt sự nghiệp diễn xuất của mình hay không?" "Cô Tô, chị họ Tô Yến Nhi của ngài đột nhiên ra nước ngoài vào thời gian trước đây, đó cũng vì ngài đã làm điều gì đó khiến cô ta không thể chịu đựng được ư?" Kế tiếp, những phóng viên này không còn gọi "Ngài" nữa mà gọi thẳng là "Cô". "Xin hỏi, làm thế nào để một người có tiếng xấu như cô khiến cấp dưới tuân theo sự sắp xếp của cô khi cô làm quản lý tại Tô thị vậy?" "Cô Tô, xin hỏi trước đây cô từng có con phải không? Ba của đứa bé là ai?" Câu hỏi này vừa ra, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó từng đợt ném bom mới lại bắt đầu. Tô Ánh Nguyệt đờ đẫn vươn tay ra và chặn tia sáng magie nhấp nháy liên tục ở trước mặt, khuôn mặt của cô hơi tái nhợt. Cô biết mình nên nhanh chóng bình tĩnh lại và giải quyết vấn đề. Nhưng chuyện bốn năm trước là một cây gai trong tim cô, nó vẫn chưa được rút ra, bây giờ bị người khác nhắc tới lại đâm sâu hơn một chút và làm tổn thương tới xương thịt, đau đớn khó nhịn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]