Chương trước
Chương sau
"Không cần đâu, đeo đã nhiều năm rồi, cũng không bị hỏng, em quen rồi." Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua cổ tay của mình, nở nụ cười xán lạn.
Lục Thời Sơ bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô.
Trần Minh Tân ngồi ở bên cạnh híp mắt, âm u nhìn động tác thân mật khắng khít của hai người, đi tới bên cạnh, vươn tay khoác lên bả vai của Tô Ánh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng như băng đá: "Không ngờ ngài Lục là người quen cũ của vợ tôi."
Nghe thấy chữ "vợ", trên mặt Lục Thời Sơ lộ vẻ ngạc nhiên, giống như muốn cô xác nhận.
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Trần Minh Tân sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Thời Sơ, cô cúi đầu.
Lục Thời Sơ cho rằng cô thừa nhận rồi.
Tuy trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng anh ta biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, anh ta lại dặn dò thêm hai câu rồi rời khỏi.
Tô Ánh Nguyệt đưa anh ta đến cửa, nhìn anh ta đi xa, lúc đang chuẩn bị xoay người, chợt nghe thấy âm thanh của Trần Minh Tân từ phía sau: "Người đã không nhìn thấy nữa rồi, còn luyến tiếc sao?"
Tô Ánh Nguyệt vừa nghe thấy giọng điệu này của anh, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Trần Minh Tân nói đúng, cô thật sự có chút không nỡ.
"Đã rất nhiều năm không nhìn thấy anh Thời Sơ rồi, thật sự rất không nỡ." Trên mặt Tô Ánh Nguyệt mang theo cảm thán.
Anh Thời Sơ, kêu thân thiết như vậy, còn không nỡ nữa.
Trần Minh Tân hít sâu vài hơi, mới đè nén được cơn tức xuất hiện trong lòng mình xuống.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
"Trần......"
Tô Ánh Nguyệt còn định gọi anh, nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh, cũng đành im miệng lại.
Cô quay đầu nhìn Thịt Bò bị nhốt trong lồng sắt: "Tính tình của ba mi thật khó chịu."
Thịt Bò liếc cô một cái, vùi đầu tiếp tục ngủ.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng nói thầm một câu: "Tính tình của mi cũng thật khó chịu......"
......
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Ánh Nguyệt đã buồn ngủ từ lâu, Trần Minh Tân đi lên lầu, có lẽ cũng ngủ rồi.
Đêm nay cô cũng phải ngủ ở đây sao?
Cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước khi đến biệt thự, mặt đỏ lên, nhưng lại nghĩ đến lần đó cô và Trần Minh Tân đã nói rõ ràng rồi, có lẽ anh sẽ không làm gì cô.
Nghĩ như vậy, cô cũng đi lên lầu.
Vừa lên lầu đã nhìn thấy Trần Minh Tân mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng ngủ.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?"Nhìn thấy dáng vẻ mặt không chút thay đổi của Trần Minh Tân, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ, trong lòng có chút sợ hãi.
Kết quả cô vừa dứt lời, Trần Minh Tân đã xoay người trực tiếp đóng cửa lại.
"......"
Sao cứ có cảm giác Trần Minh Tân đang nổi cáu vậy nhỉ?
Không biết Trần Minh Tân đang tức giận cái gì, Tô Ánh Nguyệt đành phải tự mình tìm một phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính.
Mở tủ quần áo ra mới phát hiện, bên trong không có gì cả, cô cũng không có quần áo, phải làm sao đây?
Lại đi gõ cửa của Trần Minh Tân à?
Chỉ có thể như vậy thôi.
Cô đi đến trước cửa của Trần Minh Tân, vươn tay gõ gõ cửa, có lẽ anh cũng không tức giận đến không mở cửa cho cô luôn nhỉ.
Nửa phút trôi qua, Trần Minh Tân mới đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa, đáy mắt anh hiện lên một ánh sáng tối tăm, trong giọng nói mang theo một chút mong chờ không rõ ràng: "Làm gì?"
Ánh mắt của anh có chút đốt người, Tô Ánh Nguyệt không thoải mái lắm cúi đầu: "Có thể cho tôi mượn quần áo không, tôi không có quần áo thay....."
Trần Minh Tân vẻ mặt lạnh lùng, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Vài giây trôi qua, cửa lại mở ra, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa nhìn thấy rõ Trần Minh Tân, một cái áo sơ mi đã bay tới trước mặt, phủ thẳng lên trên đầu cô.
Đợi đến lúc Tô Ánh Nguyệt lấy áo sơ mi xuống, cửa đã bị đóng lại nữa rồi.
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên nghi ngờ, đừng nói vì anh nhớ tới những lời nói khó nghe của cô lần trước, cho nên hối hận vì đã cứu cô nhé?
Càng nghĩ, Tô Ánh Nguyệt càng cảm thấy rất có khả năng.
Cô ôm quần áo quay lại phòng bên cạnh.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay áo sơ mi kia, giặt sạch quần áo trong của mình, muốn để ngày mai mặc.
Nhưng mà, thời tiết lúc này lạnh như thế, đến sáng ngày mai cũng không khô nổi.
Không dám đi gõ cửa phòng của Trần Minh Tân nữa.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài tìm một vòng, còn thật sự để cô tìm thấy máy hong khô quần áo ở lầu một, lúc chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy Trần Minh Tân đang đi xuống lầu.
Tô Ánh Nguyệt giấu đi quần áo đang ôm trong tay, gọi anh một tiếng: “Trần Minh Tân.”
Trên mặt anh không có chút buồn ngủ nào, thoạt nhìn vẫn chưa ngủ, có lẽ là đi xuống tìm nước uống.
Trần Minh Tân cũng không ngờ rằng muộn thế mà cô còn ở dưới lầu, ánh mắt chuyển qua đôi chân mượt mà trắng như tuyết của cô.
Cái anh đưa cô là áo sơ mi màu đen, da của cô còn trắng, người chỉ cao đến trên vai anh một chút, áo sơ mi đen mặc trên người cô vừa rộng vừa lớn, khiến cô càng nhỏ nhắn gầy yếu hơn.
Áo sơ mi màu đen, làn da trắng như tuyết, Trần Minh Tân nhìn đến suýt mù mắt.
Anh quay đầu, cảm thấy yếu hầu căng chặt, nâng tay đặt lên cổ, mới nhớ ra anh cũng không có thắt cà vạt, sắc mặt tối sầm, âm thanh lạnh lùng nói: "Không ngủ chạy tới chạy lui làm cái gì!"
"Không có gì." Tô Ánh Nguyệt khẽ cúi đầu xuống, ôm quần áo trong tay càng chặt hơn.
Trần Minh Tân cũng phát hiện trong tay cô giấu thứ gì đó, cũng không hỏi nhiều, nhấc chân tiếp tục đi xuống.
Tô Ánh Nguyệt không nhìn anh, nhấc chân đi lên trên, khi bước ngang qua bên người anh, cảm thấy đi đến bên cạnh, lại cách anh rất xa.
Nhưng mà, dép lê cô mang quá lớn, giẫm một bước lên bậc thang lại không đứng vững, dưới chân trượt một cái, cả người đã ngã ngược về sau.
"A....."
Tô Ánh Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, hai tay mở ra muốn bắt lấy gì đó, quần áo giấu trong tay cứ thế rơi ra ngoài.
Trần Minh Tân nhanh tay nhanh mắt, vươn tay kéo cô lại, khẽ dùng chút sức, kéo cô vào trong lòng mình.
Tô Ánh Nguyệt theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, vẫn còn sợ hãi thở phào một hơi.
Nhận ra mình đang ôm lấy thắt lưng của Trần Minh Tân, dáng vẻ mất mặt suýt chút nữa đã ngã sấp xuống khi nãy, tay như bị điện giật lập tức buông ra.
Nhưng cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cô của Trần Minh Tân càng siết chặt hơn, khiến cô không thể thoát được vòng ôm của anh.
Cô đẩy anh: "Trần Minh Tân......"
Giọng nói của cô còn mang theo chút sợ hãi, có chút âm rung khe khẽ, khiến đầu quả tim của Trần Minh Tân thoáng run lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt mang theo chút sợ hãi, còn trong mắt Trần Minh Tân thì sâu thẳm, lại giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Bàn tay to dán ở bên eo, cách một tầng quần áo hơi mỏng, nhiệt độ nóng bỏng.
Trần Minh Tân vẫn mãi không nói gì, Tô Ánh Nguyệt há há miệng, khẽ đẩy: "Anh...... buông ra...... ưm......"
Lời còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn sâu chặn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.