Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa đồn công an.
An Hạ ngồi trong xe đã trở nên bình tĩnh từ lâu.
Khi cô ấy nhìn thấy Trần Minh Tân dắt Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, An Hạ mở cửa xe đi xuống, muốn bổ nhào lên người Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mà, lại bị một ánh mắt của Trần Minh Tân dọa quay lại.
Boss Trần thật lạnh lùng thật đáng sợ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía An Hạ, gọi tên của cô ấy: "An Hạ, không sao rồi."
Nói xong, cô không nhịn được nhìn về phía Trần Minh Tân.
Bởi vì có anh ở đây, cho nên không sao rồi.
Mỗi một lần, anh đều sẽ chạy tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã xuất hiện trước mặt cô.
Người đàn ông này, khiến cô cảm thấy, không có gì là anh không làm được.
"Chị dâu khổ cực rồi, nhất định phải chỉnh chết mấy người hại chị kia." Bùi Chính Thành không biết nhảy ra từ đâu, cười chớp mắt với cô,
Bởi vì tiếng “chị dâu” này, Tô Ánh Nguyệt muốn rút tay mình ra từ trong tay Trần Minh Tân.
Còn không đợi cô dùng sức, Trần Minh Tân đã buông lỏng tay ra, chuyển sang khoác lên vai cô.
Lúc này, một chiếc xe lái về phía này, dừng lại trước mặt bọn họ.
Bước xuống từ trên xe chính là Tô Yến Nhi.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt kia của Tô Yến Nhi, cả người Tô Ánh Nguyệt đều không nhịn được trở nên run rẩy, cảm thấy tức giận.
Sau khi Tô Yến Nhi xuống xe, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bình yên không xảy ra chuyện gì đứng ở đó, trong mắt vụt qua một vẻ hung ác.
Trên mặt thì lại mang theo nụ cười, đi về phía Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, em không sao thì tốt rồi, nghe nói em bị cảnh sát bắt đi, dọa chết chị rồi.
Nói xong, cô ta nhẹ cau mày, vươn tay muốn kéo Tô Ánh Nguyệt.
Vào lúc tay của Tô Yến Nhi vừa đụng tới góc áo của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân đã ôm lấy cô lùi về sau một bước.
Tay của Tô Yến Nhi cứ dừng lại ở đó như thế, trên khuôn mặt giả vờ tươi cười hiện lên chút xấu hổ.
Sau đó, cô ta tự nhiên như không rút tay về, ánh mắt dừng trên cánh tay Trần Minh Tân đang ôm lấy bả vai của Tô Ánh Nguyệt.
Lần này, rõ ràng cô ta đã tính toán rất tốt rồi, quan hệ cao thấp đều đã lôi kéo, sao Tô Ánh Nguyệt còn có thể trốn ra được?
Chuyện này hoàn toàn chắc chắn suy đoán của cô ta lúc trước, Trần Minh Tân này không đơn giản, rất không đơn giản!
"Ánh Nguyệt không đến bệnh viện thăm ông nội sao? Sau khi ông biết chuyện này, đã tức giận đến mức bệnh nặng thêm rồi."
"Chuyện giả dối không có thật, chị muốn nói với ông ấy để bệnh của ông ấy nặng hơn, tôi cũng không có cách nào."
Nói xong, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, nũng nịu nói: "Chồng, em muốn về nhà."
Nghe thấy xưng hô này của cô, mi tâm của Trần Minh Tân nhếch lên, da đầu có chút tê dại, vươn tay kéo kéo mở rộng áo khoác âu phục, muốn ngăn lại phản ứng kỳ lạ ở chỗ nào đó.
Trần Minh Tân thầm hận năng lực tự chủ của mình đúng là đáng chê cười, chỉ là gọi “chồng” một tiếng mà thôi, có cần phải kích động vậy sao.
Ánh mắt của Trần Minh Tân nặng nề nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, màu mắt tối đen lạnh lẽo, Tô Ánh Nguyệt không biết anh nghĩ gì, trong lòng có chút hối hận vì khi nãy tự cho là đúng gọi anh một tiếng “chồng”.
Quan hệ của hai người cũng không như trước kia, anh đến mang cô ra ngoài, cô đã phải biết ơn rồi, cô lại vì chọc tức Yến Nhi mà cố ý gọi anh là chồng.
Cô cảm thấy mình vừa đê tiện vừa không biết xấu hổ.
Tô Yến Nhi ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ mắt đi mày lại của hai người, đáy lòng mang theo một đống lửa, tuy cô ta và Huỳnh Tiến Dương đã đính hôn từ lâu, nhưng Huỳnh Tiến Dương lại chẳng bao giờ lộ ra ánh mắt thế này với cô ta.
"Nhưng mà, bệnh tình của ông nội thật sự nặng thêm, Ánh Nguyệt, em......" Tô Yến Nhi muốn nói lại thôi.
Trần Minh Tân lạnh lùng xuy một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Yến Nhi mang theo mấy phần châm biếm: "Nếu bệnh tình của ông Tô đã nặng như vậy rồi, cô Tô vẫn nên nhanh nhanh đi qua tận đạo hiếu thì tốt hơn."
Nói xong, liền ôm vai Tô Ánh Nguyệt quay lại xe.
Tô Yến Nhi đứng tại chỗ sắc mặt liên tục thay đổi, hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân kẻ xướng người họa, dứt khoát không để cô ta vào mắt.
Dựa vào cái gì khi còn nhỏ Tô Ánh Nguyệt có thể được Huỳnh Tiến Dương và chú Huỳnh thiên vị, sau khi lớn lên tiếng tăm xấu như vậy, cũng có thể gả cho một người đàn ông đối xử thật lòng thật dạ với cô.
Không chỉ có như thế, còn lấy được cổ phần của công ty vào trong tay nữa.
Từ nhỏ cô ta đã xuất sắc hơn Tô Ánh Nguyệt ở mọi chỗ, dựa vào cái gì Tô Ánh Nguyệt có được nhiều hơn cô ta.
Cô ta không cam lòng.
Trước đó An Hạ đứng phía sau Tô Ánh Nguyệt, khi cô ấy nhìn thấy Tô Yến Nhi, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta còn đi làm ở tập đoàn Tô Thị, biết không thể trực tiếp xé rách mặt, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó chạy về trong xe.
Xe của Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành lần lượt lái qua trước mặt cô ta, chỉ để lại một mình Tô Yến Nhi đứng ở đó.
Tô Yến Nhi cũng chú ý đến An Hạ, trước đó cô ta đã cảm thấy cô gái này nhìn có chút quen mắt.
Thân thiết với Tô Ánh Nguyệt......
Hình như tên là...... An Hạ?
Dáng vẻ quen mắt, tên cũng quen.
Cô ta nhớ ra rồi, đây là bạn tốt của Tô Ánh Nguyệt hồi còn đi học.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tô Yến Nhi lập tức trở nên lạnh như băng, cô ta cho rằng chuyện năm đó đã khiến Tô Ánh Nguyệt bị cô lập hoàn toàn rồi, không ngờ rằng An Hạ này lại còn làm bạn của cô.
Tô Yến Nhi siết chặt tay lại, đáy mắt tràn đầu không cam lòng.
......
Bùi Chính Thành trực tiếp đưa An Hạ về nhà, Tô Ánh Nguyệt ngồi trong xe của Trần Minh Tân, theo anh về vịnh Vân Thượng.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự trên đỉnh núi.
Tô Ánh Nguyệt vừa xuống xe đã nhìn thấy Nam Sơn.
Dường như anh ta đã đợi rất lâu rồi, đỉnh núi có gió, kiểu tóc của anh ta cũng bị thổi tung.
Nam Sơn cũng không chào Trần Minh Tân trước, mà lại hưng phấn chào hỏi Tô Ánh Nguyệt: "Cô Tô, cô đến rồi."
"Ngài Nam." Tô Ánh Nguyệt không hiểu vì sao Nam Sơn lại nhiệt tình với mình như thế.
Sự nhiệt tình của Nam Sơn đem lại cho cô một ảo giác là cô mới thật sự là chủ của anh ta.
"Dẫn bác sĩ đến rồi chứ?" Trần Minh Tân xuống xe sau đó, ngẩng đầu hỏi Nam Sơn.
"Sắp đến rồi, chúng ta đi vào trước thôi." Nam Sơn gật gật đầu, lại nghĩ đến gì đó mở miệng: "Đúng rồi, tôi có dẫn Thịt Bò về luôn."
Thịt Bò?
Tô Ánh Nguyệt khó hiểu nhìn về phía Nam Sơn, anh ta còn mua thịt giúp Trần Minh Tân à?
Lúc cô nhìn thấy Nam Sơn xách cái gọi là Thịt Bò ra, tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt phức tạp đến khó mà miêu tả.
Một con chó nhỏ tên “Thịt Bò”.
Cô thoáng cái nghĩ đến hôm đó, cô nói với Trần Minh Tân, bảo anh nuôi một con chó.
Cho nên, bây giờ Trần Minh Tân thật sự nuôi chó à?
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên chưa kịp mất đi trên mặt cô, hài lòng cong cong môi.
Đi về phía trước một bước, nhận lấy lồng sắt trong tay Nam Sơn, xách vào trong biệt thự.
Để lại Nam Sơn và Tô Ánh Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ
"Ông chủ của anh, sao...... anh ấy đột nhiên muốn nuôi chó vậy?" Có lẽ chỉ là hứng thú trong chốc lát thôi nhỉ? Sao có thể vì một câu của cô mà Trần Minh Tân thật sự đi nuôi chó được?
Nghĩ đến khả năng này, da đầu cô lập tức tê dại một trận.
Nam Sơn cười kỳ lạ, sau đó ho khan một tiếng, giọng điệu cực kỳ không đứng đắn: "Ông chủ tự mình chọn đấy, phải xinh đẹp này, thông minh này, tính cách khó chịu này, còn phải thích ăn Thịt Bò nữa."
Tô Ánh Nguyệt: "......" Vì sao nghe thấy mấy miêu tả này lại quen tai vậy nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.