Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt rõ ràng của anh, cô chợt hiểu rõ ý anh muốn nói gì, trên mặt tái nhợt liền ửng đỏ.
Cô sưng mặt lên nhưng nói không ra lời.
"Nói đi, em trả thế nào?"
Anh còn cười được!
Tô Ánh Nguyệt đạp anh một cái rồi chạy thoát thân, vừa vặn trước mặt chính là trạm xe buýt, cô chạy vội tới và nhảy lên xe buýt.
Để lại Trần Minh Tân co chân đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.
Nam Sơn do dự một lát, vẫn đi tới: "Ông chủ, ngài không sao chứ..."
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta: "Anh còn nhiều chuyện nữa thì trở về nước Mỹ đi!"
"Vâng." Tính tình ông chủ đúng là càng lúc càng tệ, rõ ràng là mợ chủ chọc giận ông chủ, ông chủ lại trút giận lên anh ta.
...
Xe buýt đi rất chậm, chậm đến mức có thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt đang rối bời.
Xe buýt đến trạm dừng, đối diện vừa vặn có một cửa hàng của công ty sửa chữa.
Cô theo dòng người xuống xe, đi tới cửa hàng đối diện, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: "Giúp tôi đổi cửa."
Cô bán hàng lịch sự lại kiên nhẫn hỏi cô: "Xin hỏi cô cần dạng cửa gì? Khi nào cô có thời gian rảnh để chúng tôi..."
"Tôi cần lại cửa kiên cố nhất, chắc nhất, muốn đổi luôn bây giờ!" Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng ngắt lời cô ta, trong mắt dường như cũng có sương lạnh tản ra.
Cô bán hàng có hơi khó xử: "Thật ngại quá, công nhân lắp đặt thiết bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813423/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.