Đầu Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng xoay vòng, cô sờ sờ vết máu trên mặt, sau đó chậm chạp đứng dậy từ từ tiến về phía trước.
Cô muốn lái xe đến bệnh viện, cô chưa muốn chết, ba cô vẫn chưa ra tù, cổ phần vẫn chưa lấy được, Tô Yến Nhi vẫn chưa bị trả giá.
Nhưng mà, cô thật sự rất hận bọn họ.
Cô không làm gì sai, chỉ là vì cô là cô hai của nhà họ Tô, cho nên tất cả mọi người đều bắt nạt cô, muốn đạp cô dìm xuống.
Thật sự không cách nào tha thứ được.
Có giọt nước lạnh lẽo rơi trên người cô, hình như là trời đã mưa.
Có người đi đường dừng lại bên cạnh cô.
“Cô, cô, cô sao vậy?”
“Cô chảy nhiều máu quá, phải đi bệnh viện mau…”
“Cho tôi gọi điện thoại…”
Tô Ánh Nguyệt định mở miệng nói cô không sao, có thể tự mình đến bệnh viện, nhưng lại không mở miệng được, trước mắt cô tối sầm lại, trước lúc bị ngất đi, cô còn nghe thấp thoáng bên tai âm thanh quen thuộc: “Cô Tô!”.
“Tít…”
Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô à một màu trắng xóa.
Tầm nhìn có chút mờ, cô chớp chớp lại mắt, mở mắt thêm lần nữa thì mới nhìn thấy đó là trần nhà, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hắc vào mũi cô.
Thì ra là ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi sao?”
Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng nói cô nghe được trước khi ngất xỉu.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Sơn.
“Nam…” vừa mở miệng, cô phát hiện ra cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/154075/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.