Sau khi An Di được Tuệ Mộc làm thủ xuất viện, cô bé rất vui vẻ khi rời khỏi nơi mà cô bé chán ghét nhất. Từ bé đến lớn không biết An Di đã đến bệnh viện bao nhiêu lần nữa. Cho nên, bây giờ cô bé có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, cô bé có thể nhìn thấy được gia đình của mình, nhìn thấy mọi thứ mà mình thích, chỉ cần nghĩ đến thôi là cô bé phấn khích muốn chết.
Vì Tuệ Mộc muốn để Ngụy Long Thần ngạc nhiên, nên bản thân chỉ gọi cho anh để hỏi hiện tại anh đang ở đâu. Thì anh đang ở văn phòng, chắc có lẽ là lại họp về chuyện hôm qua. Tuệ Mộc cũng chỉ cười cười, cô nhìn An Di, nói.
- Bé con, mẹ đưa con đi gặp cha nha?
- Dạ.!
Sau khi Trịnh Khiêm lái xe đưa Tuệ Mộc, An Di và Thẩm Vân Kiều đến trước sảnh của tập đoàn Tân Vĩnh Trùng thì cậu ta xin phép đưa Thẩm Vân Kiều đi trước. Còn Tuệ Mộc và An Di thì cùng nhau đi vào, khi An Di đi vào thì có rất nhiều nhân viên chăm chú nhìn cô bé, nhưng rất nhanh đã cúi đầu gọi cô một tiếng.
- Phu nhân.
Tuệ Mộc mỉm cười rồi cùng An Di đi vào thang máy. Đến khi cô và bé con đã đi lên thì lại có lời bàn tán.
- Ôi, cô bé đó đáng yêu quá đi mất!
- Nhìn xem, nhìn xem... Từ gương mặt cho đến tính cách đều giống y hệt phu nhân. Hơ hơ... Sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân nha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-nhan-vat-lon-khong-thay-mat/2469085/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.