Nghe Trình Hải Hà đe dọa, Thẩm Vân Kỳ có chút run sợ, dù sao cô ta cũng không biết người con gái này rốt cuộc là ai, thân thế như thế nào, liệu có phải là con gái của gia đình tài phiệt nào hay không. Nhưng nếu Trình Hải Hà không sợ nhà họ Thẩm thì cũng rất có thể cô ấy cũng là thiên kim tiểu thư của gia đình cao quý, bây giờ Thẩm Vân Kỳ vừa bị chính tay người mình yêu bẻ ngược vụ án, không chỉ vậy... Vị hôn phu suốt hơn mười năm luôn bảo vệ cô ta cũng không biết đã đi đâu. Tốt hơn hết thì hiện tại cô ta không nên làm gì quá đáng.
Thẩm Vân Kỳ rút cánh tay đang bị Trình Hải Hà nắm lại, rồi trừng mắt về phía Tuệ Mộc, hung hăng nói.
- Hoàng Phủ Tuệ Mộc xem như lần này cô thắng. Nhưng lần sau, người đối phó với cô không phải là tôi đâu!
- Thì lần này tôi thật sự thắng mà? Còn phải "xem" à?
Thẩm Vân Kỳ hừ một tiếng, trước khi rời khỏi đó cũng không quên nói với Liêu Dinh một câu "Anh sẽ hối hận" rồi mới rời đi, sau khi Thẩm Vân Kỳ bước ra cửa thì thấy Sử Vận Hiên đang định đi vào, cô ta nhướn mày một cái cũng không thèm nói câu nào với anh ta, Sử Vận Hiên liền gọi tên rồi đuổi theo.
Tuệ Mộc vươn vai một cái, haizz.. Cái bộ phim này thật sự xem rất là thú vị đó chứ. Nhưng còn Liêu Dinh và Trình Hải Hà thì lại rơi vào trạng thái ngượng ngùng.
- Dinh ca, anh đưa Hải Hà về bệnh viện đi. Em gọi cho Ngụy Long Thần đón em là được rồi.
- Mộc Mộc, liệu hàm ý của Thẩm Vân Kỳ là gì?
Tuệ Mộc mỉm cười rồi nhẹ nhàng như không, nói.
- Có lẽ từ khi em còn bé thì đã có một bàn tay vô hình sắp xếp mọi thứ. Có lẽ... Người mà Thẩm Vân Kỳ nói, chính là người đã sắp xếp.... Ngay cả... Hoàng Phủ Đan Kiều, Tần gia, Thẩm Vân Kỳ... Đều là con cờ thí mà thôi.
Sau đó, Tuệ Mộc rời khỏi phòng hợp của Ức Chân, trong khi đó Thẩm Vân Kỳ liền bị phong sát toàn ngành kiến trúc, nhìn những bức ảnh kia thì Tuệ Mộc đang đoán rằng chính người đứng phía sau giựt dây làm ra những việc này. Tuệ Mộc nhìn lên tấm ảnh mà Thẩm Vân Kỳ níu kéo Liêu Dinh, khẽ nhếch mép.
- Thật đáng mong chờ.
Còn Liêu Dinh và Trình Hải Hà thì sau khi rời khỏi Ức Chân, thì đương nhiên Liêu Dinh phải đích thân đưa crush của mình về bệnh viện rồi, trên đường đi Trình Hải Hà chỉ giữ im lặng mà không nói gì. Bất chợt, Liêu Dinh lên tiếng.
- Cô không sợ Thẩm Vân Kỳ sẽ đồn ra ngoài việc cô là vợ của tôi sao?
Trình Hải Hà nhắm mắt rồi lắc đầu, sau đó mở to đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, tự tin nói.
- Có cho Thẩm Vân Kỳ mười cái mạng, cô ta cũng không dám nói đâu.
- Hình như từ trước đến giờ tôi vẫn chưa biết gia đình cô đấy?
- Anh quan tâm tôi lắm à?
Liêu Dinh bất giác lắc đầu, gương mặt của anh tuy không đỏ lên nhưng lại cực kì khẩn trương. Trình Hải Hà đối với anh ta từ sáu năm trước đã bí ẩn, bây giờ còn bí ẩn hơn. Cho dù Hải Hà và Tuệ Mộc được xem là bạn bè thân thiết, nhưng hình như cả Tuệ Mộc cũng chưa biết gì về gia đình của cô ấy.
- Liêu Dinh... Năm đó tại sao anh lại yêu Tần Nhược Ái?
- Vì cô ấy lương thiện, tâm hồn của cô ấy rất trong sáng, nụ cười đơn thuần nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Tần Nhược Ái là một trong ba người con của Tần Phỉ, nhưng lại không được ông ta sủng ái như hai đứa con kia. Tần Mộc Ái vì nhan sắc hơn người nên Tần Phỉ rất kì vọng vào cô ta, còn Tần Chỉ Ái là vì hôn ước với Ngụy Long Thần. Riêng Tần Nhược Ái năm đó cũng xinh đẹp, nhưng lại hay đối đầu với Tần Phỉ và Tiêu Dân, nên không được xem là tiểu thư của Tần gia.
Trình Hải Hà nghe Liêu Dinh khen ngợi Tần Nhược Ái như vậy, bất tri bất giác lại có chút khó chịu trong người. Sau đó, cô ấy lại hỏi thêm.
- Vậy bây giờ anh còn yêu cô ấy không?
- Không còn. Từ khi tôi gặp một người khác, thì tôi mới biết tình cảm của tôi giành cho Tần Nhược Ái chỉ dừng lại ở hai từ "cảm mến", không phải yêu.
Trình Hải Hà mỉm cười, thông qua chiếc kính trên xe Liêu Dinh nhìn rất rõ nụ cười đó của cô, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng mà còn rất xinh đẹp, nhìn thấy nụ cười này trái tim lạnh lẽo của Liêu Dinh lại cảm thấy ấm áp, giống như có một vòng tay nhỏ ôm lấy trái tim của anh vậy, rất dịu dàng, rất ấm áp.
- Liêu Dinh... Nếu như tôi nói... Trước kia ta từng gặp nhau rồi thì sao?
- Sáu năm trước? Lúc Mộc Mộc sinh con đúng là có gặp?
Trình Hải Hà mỉm cười lắc đầu.
- Trước đó nữa cơ.
- Chúng ta từng gặp?
- Có lẽ anh không nhớ đâu. Thôi đưa tôi đến bệnh viện đi, có một bệnh nhân đang cần cấp cứu.
Liêu Dinh cũng gật đầu rồi nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Nhưng trong lúc đó trong đầu anh vẫn còn vương vấn lại một câu hỏi "Anh từng gặp cô khi nào?". Đợi sau khi Trình Hải Hà bước vào bệnh viện thì Liêu Dinh cũng lái xe rời đi. Riêng Trình Hải Hà lại đứng ở phía trong nhìn ra, gương mặt lộ một nụ cười đầy sự bi ai.
- Có lẽ... Đời anh này đừng nhớ đến việc đó thì anh sẽ sống tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]