Sau khi đã xử lý xong việc của Thẩm Vân Kỳ rồi thì Thẩm Vân Kiều cũng đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng hợp. Sử Vận Hiên bây giờ hối hận muốn chết, liền bỏ mặt cô gái mà bao nhiêu năm nay cậu ta ra sức che chở ở lại trong đó mà bước ra khỏi phòng hợp đuổi theo Thẩm Vân Kiều. Có lẽ lúc trước, ánh hào quang của Thẩm Vân Kỳ quá lớn làm cho Sử Vận Hiên không thể nhìn thấy được vẻ đẹp của Thẩm Vân Kiều. Bây giờ, từ sau lưng cô nhìn ra, dáng vóc gợi cảm, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, vừa gợi lên sự nhẹ nhàng vừa gợi được sự quyến rũ.
- Tiểu Kiều...
Thẩm Vân Kiều từ sớm đã biết Sử đại thiếu gia đang đi theo sau mình rồi, nhưng cô không muốn quan tâm đến, bây giờ... Đoạn tình cảm mười hai năm của Thẩm Vân Kiều cũng phải sớm đem ném bỏ, thay vì cứ ngu ngốc ngồi ở đó hi sinh cho một người không xứng đáng, thì Thẩm Vân Kiều nên đi tìm một chỗ dựa khác có phải tốt hơn không? Sau khi nghe Sử Vận Hiên gọi mình, Thẩm Vân Kiều cũng ráng nặn ra một nụ cười rồi nhẹ nhàng nhìn cậu ta, nói.
- Em rể tương lai, cậu gọi tôi có gì sao? Hơn nữa... Hình như cậu gọi sai rồi, nên gọi tôi một tiếng "chị hai" nhá.
- Tiểu Kiều... Anh không có ý định gì cả, anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi.
- Em rể... Mời hỏi.
Sử Vận Hiên nhìn Thẩm Vân Kiều đang cố tạo khoảng cách với mình liền không vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-nhan-vat-lon-khong-thay-mat/2469019/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.