Ngụy Long Thần nghe Liêu Dinh nói như vậy liền khẩn trương vô cùng. Năm đó đúng là Ngụy Long Thần vẫn còn vương vấn đến Tần Nhược Ái, nên khi cô chuyển dạ sinh con... Anh liền có manh mối của Tần Nhược Ái, nên anh cũng không đến bệnh viện để chờ cô sinh. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tuệ Mộc biết được nguyên nhân thật sự mà anh không đến. Thì ra cái gọi là "không nên lộ diện" chỉ là cái cớ. Thật chất là anh chỉ trông chờ tin tức từ người cũ... Ấy thế mà cô lại nghĩ cho anh nhiều như vậy... Cuối cùng thì cô là con ngốc mặc người ta điều khiển.
Tuệ Mộc chỉ cười nhẹ rồi cho nó qua. Dù sao thì cô cũng sớm nghĩ đến việc đau đớn như vậy rồi. Nhìn cô bình thản như vậy, Ngụy Long Thần càng khẩn trương hơn, bây giờ thà cô tức giận rồi đến mắng chửi anh... Hay đánh anh thì lòng anh mới nhẹ nhõng, nhìn cô cười như vậy... Anh thật sự không thích tí nào. Tuệ Mộc nhìn về phía Tề An, rồi nhỏ giọng nói.
- Chú tư, cháu muốn về.
- Được rồi, chú đưa cháu về.
Bất chợt, Long Ân níu lấy tay của Tuệ Mộc, cậu nhóc ngước đôi mắt của mình lên nhìn cô, rồi nói.
- Mẹ... Con muốn đi với mẹ. Con không muốn sống với ông ta và Tần Nhược Ái.
Tuệ Mộc nhìn Tề An rồi lại nhìn Liêu Dinh, liệu cô có nên đưa theo Long Ân vào lúc này hay không? Liệu như vậy có quá tàn nhẫn đối với Ngụy Long Thần hay không? Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-nhan-vat-lon-khong-thay-mat/2468955/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.