Kể từ ngày Trúc Lâm nhận được những tấm ảnh đó thì tâm trí cô cứ như đang ở trên mây, đi học hay ở nhà đều mơ mơ hồ hồ. Nhiều lần Ngụy Long Thần cũng có gọi điện đến, nhưng cô chỉ trả lời qua loa rồi viện cớ tắt máy. Ngay cả bản thân Trúc Lâm cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy... Nếu thật sự cô gái Tần Nhược Ái kia có là người Ngụy Long Thần yêu say đắm thì sao chứ? Nếu như cô ấy trở lại... Thì cô cũng đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng trả Ngụy Long Thần bất cứ lúc nào. Nhưng cứ hễ nghĩ đến anh... Nghĩ đến viễn cảnh anh cùng người con gái ân ái, sau đó sinh con rồi hắt hủi Long Ân... Cô không chịu được.
Cả tháng này Trúc Lâm cứ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ. Trên phong thư cô có nhìn thấy một dãy số điện thoại, nhưng cô cứ chừng chờ không dám gọi. Hôm nay, sau khi tan học trở về... Trúc Lâm hạ quyết tâm gọi điện cho bằng được số máy kia. Vừa nhập xong dãy số, trái tim của cô co rút kịch liệt. Nếu như số máy này là của Tần Nhược Ái... Thì cô nên làm gì đây? Trúc Lâm nhắm mắt rồi bắt đầu cho gọi. Không để cô đợi lâu, bên kia liền lên tiếng trước
- [Ngụy phu nhân, tôi chờ cô gọi hơi lâu rồi đấy. Thế nào? Quà cưới của tôi... Cô có thích không?]
- Anh... Anh là ai?
- [Tôi sao? À, bạn thân cũ của chồng cô... Liêu Dinh!]
Trúc Lâm có chút ngạc nhiên, bạn thân cũ sao? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-nhan-vat-lon-khong-thay-mat/2468929/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.