“Nói rất dài dòng! Cảnh sát đã tới, mấy người cứ mang theo cô ấy rời khỏivùng đất nguy hiểm này trước đã rồi lại nói!” Người phụ nữ này nói tớinói lui rất quả quyết, tiếng Anh cũng hết sức lưu loát.
“Vậy còn cô? Cô không đi?” Địch Khắc hỏi.
“Tôi? Đồng nghiệp của tôi đến rồi! Tôi muốn giúp bọn họ!” Cô gái chỉ vào tiếng bắn nhau ngoài rừng.
“Cô... Là cảnh sát?” Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
“Đúng vậy! Tôi là cảnh sát quốc tế được phái tới nằm vùng, tôi tên là Rusa!”Cô gái hào phóng giới thiệu mình, giữa chân mày quả nhiên tràn đầy vẻoai hùng, “Mấy người mau đi đi! Tôi không sao! Còn nữa, cám ơn anh cứtôi! Vừa rồi tôi bị trúng thuốc tạo ảo giác, mà tôi biết được có ngườicứu tôi thoát khỏi họng súng.”
Địch Khắc cười chỉ chỉ Doãn Tử Nhiên, “Cứu cô là cậu ta! Cô cám ơn cậu ta đi!”
Rusa theo ngón tay Địch Khắc, chìa tay, nở nụ cười tươi như hoa với Doãn Tử Nhiên, “Cám ơn anh!”
Doãn Tử Nhiên lại lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt lập tức chuyển sang hướngkhác. Trừ người khác, bất kỳ người phụ nữ nào cười với anh mà nói đềugiống nhau! Mặc dù anh biết, tình cảm của mình là tình yêu cấm kỵ, nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, yêu cô đã thành công trở thành thói quen,không phải một sớm một chiều có thể thay đổi...
Mặt nóng bỏng của Rusa dán lên lạnh lẽo của anh, thật sự không thú vị, tay lúng túng dừng giữa không trung.
“Tay nó đau! Tôi là anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872269/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.