“Ở trong một ngọn núi rừng, rất xa rất vắng vẻ, người ngoài gần như không tìm được.”
“Cô nhớ đường không? Có thể dẫn chúng tôi đi không?” Lãnh Ngạn đột nhiên hưng phấn lên.
Mới đầu Linda lộ vẻ sợ sệt, rồi sau đó hạ quyết tâm, nói: “Con đường kia vô cùng bí ẩn, nhưng lúc tôi đi ra đã làm vài ký hiệu, nếu như những ký hiệu kia còn ở đó, tôi có thể tìm tới, tôi dẫn các anh đi!” Giọng của cô còn rất yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
“Được!” Lãnh Ngạn gật đầu, “Hiện giờ thân thể của cô còn rất yếu ớt, nghỉ ngơi hai ngày thôi.” Lúc anh nói chuyện, dùng giọng thương lượng nhìn Địch Khắc.
Cầu Chí Dương lại vội vã nói, “Nghỉ ngơi hai ngày nữa? Vậy còn Phỉ Nhi...”
Nói tới đây, anh lập tức ngậm miệng, không sai, Linda bị thương thành như vậy, cũng không thể quá không hợp tình hợp lý.
Ánh mắt Linda đảo tới đảo lui giữa bọn họ, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, “Mấy người... Có người không thấy sao?”
“Đúng! Em gái tôi! Em gái tôi đến quán bar uống rượu, đột nhiên mất tích!” Cầu Chí Dương rất kích động.
“Tôi hiểu!” Linda chợt hiểu, “Cho nên anh giả bộ thành khách, muốn tìm đầu mối?”
“Không sai!” Cầu Chí Dương cau mày, gật đầu.
Linda nhíu mày suy tư, “Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?”
“Lời đồn đại gì?” Lãnh Ngạn cảnh giác hỏi.
“Vẫn luôn có lời đồn đại, sẽ có người vô cớ mất tích ở quán bar, nhưng mà, khách uống rượu và nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872266/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.