“Hoài nghi quán bar của mấy người có liên quan đến một vụ án mất tích, chúng tôi dẫn mấy người về thẩm vấn!” Cảnh sát lấy ra giấy tờ chứng nhận.
“Được! Mời tùy ý! Mời tùy ý!” Không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì trên mặt quản lý quầy bar.
Cảnh sát tùy tiện kêu mấy nhân viên tạp vụ và khách về đồn cảnh sát, lúc hỏi nhóm Lãnh Ngạn vẫn một mực nhìn vào màn hình giám sát.
“Khoảng mười giờ tối nay, quán bar có gì khác thường?” Cảnh sát cách ly mấy người này ra thẩm vấn.
Nhưng mà, tất cả đều vẻ mờ mịt, ai cũng không thấy khác thường xảy ra, càng không có ai nhìn thấy có người bị bắt cóc.
Thẩm vấn tiến hành suốt một buổi tối, cảnh sát không thu hoạch được một chút gì. Sau khi để cho mọi người về, cảnh sát đi vào phòng quan sát giang hai tay về phía nhóm người Lãnh Ngạn, “Mấy anh nhìn đi! Tôi nói rồi đó? Giờ tin tưởng tôi rồi chứ?”
Lãnh Ngạn cau mày suy tư, “Đây thật sự kỳ quái? Chẳng lẽ các anh chưa từng nghĩ phương pháp đi đối phó?”
“Đối phó thế nào? Ngay cả người cũng không thấy!” Cảnh sát vẻ mặt đau khổ, mặt bất đắc dĩ.
“Vậy các anh không ngồi chồm hổm ở đó canh chừng à?” Tính tình Doãn Tiêu Trác nóng nảy nhất.
“Tiên sinh, chúng tôi đã thử! Lúc chúng tôi ở đó chuyện gì cũng không xảy ra, chính chúng tôi cũng không rõ do chúng tôi không nhìn thấy, hay thật sự không có chuyện gì xảy ra.” Cảnh sát bắt đầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872262/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.