Ngày thứ hai vừa rạng sáng, bọn họ liền dọn dẹp hành lý, lên đường trở về.
Khi trả phòng, vừa vặn gặp vị tiểu thư ở trước sảnh tối hôm qua đi từ bên ngoài vào, dường như cô vừa mới đi ra ngoài vườn vào, trong tay ôm một bó hoa cúc đại đóa màu lam.
Thấy bọn họ phải đi, lại nhìn thấy hai đóa hoa cúc đại đóa tết được cài trước ngực bọn họ: “Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, lần sau nhất định hai người lại phải tới Hy Lạp chơi nhé! Tôi tên là Ngải Địch Á! Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!”
Lần sau? Còn có lần sau sao? Hạnh phúc vĩnh viễn liệu có phải là một chuyện chỉ có trong thần thoại hay không? Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, cho dù trong mắt thoáng chút u buồn.
Duy Nhất lại cười đến hết sức thoải mái: “Được! Nhất định chúng tôi sẽ trở lại! Cám ơn cô, Ngải Địch Á!”
Cô gái Hy Lạp thật ngây thơ, mộc mạc như đóa hoa cúc, đã tặng cho bọn họ lời chúc phúc đơn giản nhất. Cúc đại đóa, còn gọi là cúc trường sinh, hoa của nó mang rất nhiều ý nghĩa, hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ, còn cả sự ly biệt nữa, rốt cuộc sẽ ứng với người nào đây?
Sân bay.
Biết được tin bọn họ trở về nước, các bạn bè của họ đã chờ đón hai người từ lâu, cha con Doãn thị, anh em nhà họ Cừu, Lôi Đình Ân, Mỹ Mỹ, còn có cả Tần Nhưng.
Trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng khi bóng dáng của Lãnh Ngạn và Duy Nhất đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872242/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.