Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, Lãnh Ngạn đặt Duy Nhất lên bàn mổ. Vừa mới buông tay, Duy Nhất đã chạy ra ngoài, “Tôi không muốn bỏ đứa bé, các người không nên ép tôi... Tôi muốn kiện các người!”
Nhưng mà, cô căn bản không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lãnh Ngạn, lập tức đã bị bắt trở lại. Mấy bác sĩ y tá cùng bước tới giúp đỡ, mạnh mẽ ấn cô ngã xuống bàn mổ.
“Tiên sinh Lãnh, ngài có muốn ra ngoài đợi không?” Có một bác sĩ hỏi như vậy.
“Không! Tôi sẽ ở lại đây!” Anh không chút do dự, thay bộ quần áo vô khuẩn vào. Lúc nói chuyện, có chút lơi lỏng, ánh mắt Duy Nhất rơi vào khay đựng dụng cụ, cô cố sức rút tay ra, vơ lấy một cây kéo, nhắm ngay cổ của mình, giọng nói căm hận liên tục nói: “Các người mà tiếp tục tôi sẽ chết cho các người coi! Lãnh Ngạn!”
Nhưng Lãnh Ngạn chỉ ngưng mắt nhìn cô, khẽ nói một câu, “Ở trong bệnh viện mà đòi tự sát? Em ngốc nghếch quá đấy!”
Duy Nhất hận vô cùng, hận không thể rạch lên khuôn mặt luôn coi như không có chuyện gì xảy ra kia. Nhưng khi cô vung kéo lên định đâm vào người anh, anh không né không tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào mắt cô, nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt cô, rất bình tĩnh, bình thản như không. Trong lòng đau xót, cây kéo của cô dừng lại trong không trung…….
Tại sao, cho tới bây giờ, cô vẫn là không thể nào xuống tay được? Hành động của cô dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872235/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.