Người nào không biết, nhất định sẽ cho là cô là một người mẹ hạnh phúc nhất. Nhưng mà những người quen thân với cô ví dụ như cha con họ Doãn, thì thường không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cô gầy sọp đi, giả bộ kiên cường như vậy cho ai nhìn?
“Cho con xem, bảo bối!”
Duy Nhất ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên bụng, nụ cười điềm tĩnh trước sau như một, “Bảo bối, mẹ xin lỗi con, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà mẹ sẽ cho con một tình yêu trọn vẹn nhất, mẹ sẽ dùng hành động của mình nói cho con biết, cuộc sống này vô cùng khó khăn vất vả, nhất định phải học được tính kiên cường!”
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Duy Nhất, vẫn chưa khoẻ sao? Hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra đó!” Là Doãn Tử Nhiên đang đứng bên ngoài đợi cô.
“Đến rồi đây!” Duy Nhất khoác thêm chiếc áo khoác, ra mở cửa. Nụ cười của Doãn Tử Nhiên như ánh mặt trời mùa đông, anh đưa tay ra: “Đến đây nào! Bảo bối!” Duy Nhất nghiêng đầu cười một tiếng, khoác tay anh, sau đó theo anh xuống dưới lầu.
Ánh mắt cô khẽ len lén liếc nhìn gò má của Doãn Tử Nhiên, trong đáy mắt lặng lẽ rơi lệ, cô thật may mắn, ông trời lại có thể ban cho cô một người anh trai như vậy, từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành, rồi tới khi cô sắp làm mẹ, vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ cô.
Lúc mới đầu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, tới bây giờ thì trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872233/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.