Cầu Phỉ Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, dịu dàng cười với anh, không .biết nụ cười ấy biểu hiện cho cái gì? Thông cảm hay tha thứ? Duy Nhất không muốn so đo với một người phụ nữ chanh chua như cô ta. Nếu nói cô ta là chính thức, thì đứa bé trong bụng cô là gì đây? Điều này thật khiến thiên hạ chê cười. Vì thế cô cảm thấy tức cười, cười đến nỗi không đứng lên nổi, cười đến nỗi chảy nước mắt. . . . . .
“Bà xã, anh muốn ăn sủi cảo do chính tay em làm để có cảm giác gia đình.”
“Bà xã, anh yêu em.”
“Bà xã, anh sẽ luôn chăm sóc cho em, bảo vệ em suốt đời. . . . . .”
“Bà xã à, anh thích nghe giọng của em, nghe mãi cũng không cảm thấy chán.”
“Bảo bối, gọi anh là ông xã đi. Gọi một tiếng ông xã đi, anh thích nghe em gọi.”
“Ha ha ha.” Duy Nhất lần lượt nhớ lại những điều anh nói, rồi cười to, “Lãnh Ngạn, những lời ngọt ngào như vậy là do anh nói sao? Hình như đêm hôm qua anh đã nói với em những lời này rồi? Hay là em nhớ nhầm? Được rồi, anh giỏi lắm, hay lắm.”
Rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng bắt đầu biến đổi, đôi mắt sâu hoắm mãnh liệt ngước lên nhìn cô, trong lòng bắt đầu bị xáo trộn, “Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Duy Nhất, anh thật lòng xin lỗi em. Xin lỗi em.”
“Xin lỗi sao?” Duy Nhất ngơ ngẩn, thân thể cứng đờ. Anh nói vậy có nghĩa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872231/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.