Vẫn là nhà hàng “Thủy Tinh” này. Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đêm hè rất thoáng đãng, ngửa đầu là có thể thấy rất nhiều sao trên bầu trời. Nhưng hôm nay lại là mùa đông, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt. Nến được thắp sáng lên, cả phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, lúc mới vào, Duy Nhất vui vẻ đi vòng quanh phòng ăn, tất cả mọi thứ đều như mới ngày hôm qua. Trong không khí này, Duy Nhất không cầm lòng nhớ lại những kỷ niệm đã trải qua cùng anh. Ngày đầu tiên khi Tần Nhiên mang theo cô đi vào cửa chính nhà họ Lãnh, đêm tân hôn của cô, sự cố tắt điện thoại, đến chuyện gấu bông, rồi chuyện tờ giấy chuyển nhượng. . . . . .
Từng ly từng tý, hiện ra rõ mồn một trước mắt. Có một bài hát có lời như thế nào nhỉ? Chuyện lãng mạn nhất mà mình có thể nghĩ đến, chính là mình và người ấy có thể cùng nhau từ từ già đi, cùng nhau trải qua từng giây phút vui vẻ, để đến sau này cùng ngồi xích đu từ từ trò chuyện. . . . . .
Hóa ra, kỷ niệm, quả nhiên rất đẹp. . . . . .
“Bà xã, đang suy nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngạn đưa một ly nước trái cây tới trước mặt cô. Duy Nhất quay đầu qua: “Em đang nhớ lại chuyện đấu dã thú!”
“Hả?” Anh cười mờ ám: “Anh đẹp trai như vậy? Chỉ sợ dã thú sẽ tranh nhau đưa vào trong miệng!”
“Thôi đi! Đã gặp qua rất nhiều người tự kỷ, nhưng chưa từng thấy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872224/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.