“Có, nhưng mà... Đuổi tới bờ biển... Cô ta nhảy xuống biển rồi... Chúng tôi lập tức nhảy xuống biển tìm, nhưng không tìm được...” Giọng đáp lời của vệ sỹ đã nhỏ như không thể nhỏ hơn, thoáng đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, chuẩn bị nhận pháo nổ của tổng giám đốc.
Ai ngờ Lãnh Ngạn không trách cứ bọn họ, chỉ nói, “Tiếp tục tìm, ngoài ra thông báo nhóm người ở nông thôn, canh chừng nghiêm mật.”
“Dạ, tổng giám đốc!” Vệ sỹ như nhận được đặc xá, vội vàng cúp điện thoại, chỉ sợ nếu trì hoãn thêm, tổng giám đốc sẽ giận dữ.
Tần Nhiên ở bên cạnh lo âu nhìn anh, “Tĩnh Lam chạy?”
“Ừm!” Lãnh Ngạn không giải thích nhiều, chỉ xoay xoay điện thoại trong tay, tròng mắt đen như mực trầm tĩnh như đêm.
“Vậy...” Tần Nhiên hơi chần chừ.
Lãnh Ngạn xua xua tay, ngăn cản Tần Nhiên tiếp tục nói, “Chạy thì chạy đi! Thật ra cô ta cũng là người đáng thương!”
“Hạng người như thế cậu còn có thể thương cô ta?” Tần Nhiên cau mày, “Sao cậu càng ngày càng nhân từ nương tay? Có lẽ tiện tay với phụ nữ đi, với tôi...” Anh đột nhiên dừng lại, hay là không cần lao lực nữa, miễn cho lại bị cậu ấy phái ra bay loạn khắp nơi.
“Cô ta là con gái má Tằng nhận nuôi, má Tằng đối xử với tôi còn tốt hơn với cô ta, cô ta... Khụ!” Lãnh Ngạn die nda nle equ ydo n nói tới đây rồi dừng lại, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu? Giờ cũng sắp mười hai giờ rồi, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872200/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.