Duy Nhất và Địch Khắc lập tức lục lọi trong phòng làm việc.
“Hàn, tất cả khóa đều là khóa vân tay, khó khăn!” Địch Khắc tra xét ngăn kéo và tủ bảo hiểm.
“Cậu cũng không được!” Dịch Hàn cau mày.
“Phải thật lâu! Tôi sợ thời gian không đủ!” Địch Khắc mở túi công cụ, bên trong có một bộ công cụ rất tinh tế.
“Nhanh lên đi! Cơ hội như vậy không nhiều lắm! Không dễ gì bà cụ Tằng kia chết rồi, Lãnh Ngạn mới không ở chung một chỗ với Duy Nhất, nếu không cơ hội chúng ta vào Kỳ Thịnh cũng không có!” Dịch Hàn thúc giục.
“Được!” Địch Khắc không nói thêm lời, hết sức tập trung mở khóa.
Đột nhiên, ngoài phòng thét lên một tiếng, “Cứu mạng với!” Tiếp theo uỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy ánh lửa xông vào, mùi xăng đập lên mũi, một tầng chất lỏng chậm rãi chảy trên đất, thế lửa cũng theo đó mà chạy vào, máy báo động lập tức kêu vang.
“Hỏng bét! Đi mau!” Dịch Hàn kêu to.
Địch Khắc vội vàng thu dọn công cụ chạy ra ngoài, cả lầu trên cùng của Kỳ Thịnh lập tức thành một biển lửa.
“Địch Khắc! Địch Khắc! Địch Khắc!” Có một bóng dáng nhỏ nhắn thoát ra từ trong biển lửa, mù quáng mà kêu khóc.
Địch Khắc túm lấy cô, vừa chạy vừa quát, “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cháy rồi sao không chạy đi! Em còn chạy vào làm gì?”
Mỹ Mỹ khóc thét lên, vừa hoảng vừa sợ, chỉ biết nói, “Em muốn tìm anh! Em muốn tìm anh!”
Thân thể Địch Khắc cứng đờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872191/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.