Ngày hôm sau, là cuộc họp đầu tiên về hợp tác lần thứ hai của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, vì chăm sóc Duy Nhất, triển khai ở Kỳ Thịnh.
Ông cụ Doãn và anh em nhà họ Doãn đều đến, thay vì nói đi họp, không bằng nói gia đình tụ hội.
Lãnh Ngạn hết sức khách khí với ông cụ, đưa tay mời ông lên ghế trên, “Bác trai, mời ngồi.”
Ông cụ hết sức vui vẻ nhìn Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác nói đùa, “Không phải ông cụ vẫn cảm thấy Lãnh Ngạn còn hơn con trai mình sao? Giờ thì tốt rồi, thật sự thành con trai mình rồi!”
Lời này vào tận đáy lòng ông cụ rồi, mừng rỡ không ngậm miệng được, Doãn Tử Nhiên không âm không dương mà bật ra một câu, “Lãnh Ngạn, anh phải gọi tôi là anh trai mới đúng!”
“Đi! Không lớn không nhỏ, tuổi Lãnh Ngạn người ta bằng tuổi anh trai con!” Ông cụ mắng Doãn Tử Nhiên một câu.
“Nhưng con lớn hơn, không phải con lớn hơn Duy Nhất sao?” Doãn Tử Nhiên không phục.
Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, chỉ cười mà không đáp.
Duy Nhất vốn ngồi bên cạnh Lãnh Ngạn, đột nhiên đứng lên, mặt lạnh lẽo, “Một nhà mấy người từ từ ôn chuyện, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!” Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Không khí lập tức lúng túng, Doãn Tử Nhiên định đuổi theo cô, bị Lãnh Ngạn ngăn lại, “Để tôi đi xem, mấy người bắt đầu cuộc họp!”
Ở trên ghế sa lon lớn trong phòng việc làm của anh, anh quả thật tìm thấy Duy Nhất, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872189/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.