“Bác đi đi! Tôi không có hứng thú với chuyện xưa của bác.” Sương lạnh trên mặt cô còn sâu sắc hơn Lãnh Ngạn lúc trước.
Ông cụ Doãn ngừng không nói, ánh mắt ảm đạm hẳn, trên mặt cũng hiện lên vẻ lúng túng.
“Duy Nhất...” Lãnh Ngạn khẽ nắm tay cô, ý muốn mong cô tỉnh táo.
“Không đi? Vậy tôi đi!” Duy Nhất hất tay Lãnh Ngạn.
“Bác đi!” Ông cụ Doãn đứng lên, hơi ngừng lại, cuối cùng rời đi, hơi cô đơn.
Duy Nhất cầm tài liệu trên bàn ném ra ngoài cửa, “Cầm tiền của bác đi đi! Tôi không cần! Cho tới giờ cũng không cần!” Đóng cửa lại, lệ đã rơi đầy mặt.
“Lãnh Ngạn, tôi có thể nói chuyện riêng với Duy Nhất một lúc không?” Doãn Tử Nhiên hỏi.
Lãnh Ngạn gật gật đầu, tránh lên lầu trên.
Lúc đầu phòng khách lặng lẽ trong thoáng chốc, Doãn Tử Nhiên chợt cười khẽ, mở rộng cánh tay, “Nhóc heo! Tới đây!”
Vẫn là nụ cười như vậy, vẫn mang theo ánh mặt trời tràn đầy, vẫn là thảm cỏ xanh ở sân thể dục năm đó, anh rộng mở cánh tay ôm cô vào trong ngực, “Người anh em, tới ôm!”
Cô luôn cười cười sửa lời anh, “Là chị!”
Ấm áp lập tức chiếm lấy trái tim, anh là anh, ông cụ là ông cụ, cô phân rõ.
Vì vậy, chu môi, tiến lên ngồi đối diện anh, “Có cái gì nói nhảm mau nói!”
Doãn Tử Nhiên lại cố chấp đưa tay, “Lúc này thật sự là em gái của anh rồi! Còn không ôm?”
“Em muốn nói, em tuyệt đối không cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872184/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.