Ban đêm, bước chậm trên cát mềm mịn ở biển Aegean, gió biển thổi đến hương vị đặc biệt của biển rộng, mặn mặn, ẩm ướt, Duy Nhất nhắm mắt lại, nhớ tới “Xuân về hoa nở”.
“Lãnh Ngạn, chúng ta ra ngoài đã bao lâu?” Cô dừng bước, ngồi trên bờ cát, ra sức hít thở hơi thở gió biển.
Lãnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn ngoài khơi sáng như đá quý trong bóng đêm, híp mắt, “Tầm mười ngày đi, nhớ nhà?”
Cái gì là nhà? Trong đầu Duy Nhất thoáng hiện ra từng căn nhà, lồng chim bồ câu, nhà cũ nhà họ Lãnh, xuân về hoa nở, còn có biệt thự nhỏ lúc bỏ nhà ra đi Lãnh Ngạn len lén mua cho cô. Lồng chim bồ câu đã giải tỏa, nhà cũ nhà họ Lãnh cho Tĩnh Lam, trong xuân về hoa nở còn có Only, biệt thự nhỏ đã đưa cho Mỹ Mỹ ở tạm, ở đâu là nhà của cô đây?
Gió đêm thu mang theo chút hơi lạnh, trên da nhanh chóng nổi lên tầng da gà, ngay lập tức, ấm áp vây quanh lấy cô, không cần nhìn cũng biết, là Lãnh Ngạn lấy áo khoác của anh choàng lên người cô, mang theo nhiệt độ của anh, mang theo hơi thở của anh, sao cô không ấm áp?
Mắt Duy Nhất ướt át trong nháy mắt, ý nghĩa của nhà chính là ấm áp, đối với cô mà nói, hơi thở của anh chính là chú thích chính xác nhất cho ấm áp, cho nên nhà tương đương với anh?
Suy luận này đúng sao?
“Sao vậy? Thật sự nhớ nhà?” Ngón tay Lãnh Ngạn khẽ xẹt qua khóe mắt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872164/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.