Tuy nói như vậy, nhưng Lãnh Ngạn vẫn quay người chào hỏi Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi.
Lôi Đình Ân và Cầu Chí Dương không phải rất quen thuộc, chỉ khẽ gật đầu.
“Mấy người đang nói cái gì? Nói náo nhiệt như thế!” Cầu Chí Dương tùy ý hỏi.
Doãn Tiêu Trác cười một tiếng, ánh mắt đuổi theo Dịch Hàn, “Một người thần bí.”
“A! Đại soái ca!” Cầu Phỉ Nhi khen một tiếng.
Ánh mắt Doãn Tiêu Trác sáng lên, “Đúng rồi, không bằng chúng ta dùng mỹ nhân kế đi! Phỉ Nhi đợi tí nữa lên thăm dò sâu cạn?”
“Dựa vào cái gì?” Cầu Phỉ Nhi trừng mắt liếc nhìn anh, lại e sợ nhìn Lãnh Ngạn, “Người ta phải…”
“Được! Em không thể trông cậy vào rồi! Lãnh Ngạn có vợ! Em xếp hàng đợi đến kiếp sau đi!” Doãn Tiêu Trác cố ý xúc phạm cô.
Cầu Phỉ Nhi bị Doãn Tiêu Trác nói toạc tâm sự, vô cùng khó chịu, dữ tợn trừng mắt nhìn anh.
Lãnh Ngạn lại để ý, đầu chân mày nhướng lên, “Ý kiến hay đó! Để khi khiêu vũ cho Phỉ Nhi đi do thám!”
“Thật sao! Đi thì đi! Anh Ngạn muốn em làm chuyện gì, em nhất định sẽ đi!” Cầu Phỉ Nhi đắm đuối đưa tình chăm chú nhìn Lãnh Ngạn.
“Ghê tởm! Đừng háo sắc! Chí Dương, quản em gái cậu cho tốt, đừng ném mặt mũi nhà họ Cầu!” Doãn Tiêu Trác cười nói.
Lúc này Duy Nhất đi tới, làm như không thấy anh em nhà họ Cầu, kéo thẳng Lãnh Ngạn đi, “Sắp bắt đầu, chúng ta đi qua!”
Cầu Chí Dương nhìn bóng lưng hai người, âm thầm cười khổ.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu nhiệt tình tuyên bố, “Các nữ sĩ các tiên sinh, các vị khách, các bạn, hôm nay là một ngày rất tốt, công ty Kỳ Thịnh số một của chúng ta cùng tập đoàn Doãn thị hợp tác dựng công trình cho các cô nhi không nơi nương tựa, mà nhân tài mới nổi công ty Mặc Toa cũng tặng lòng nhân ái cho bọn nhỏ, thêm màu sắc cho tuổi thơ của các em, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay cho nghĩa cử cao đẹp của ba công ty!”
Sau tiếng vỗ tay như nước thủy triều, người dẫn chương trình tuyên bố, “Xin mời nhân vật chính trong đêm nay die3nda@nle3qu21ydo0n của chúng ta, tổng giám đốc công ty Kỳ Thịnh Lãnh Ngạn tiên sinh và tổng giám đốc công ty Mặc Toa cũng chính là phu nhân Lãnh tiên sinh Nhiễm Duy Nhất tiểu thư lên sân khấu!”
Lãnh Ngạn bây giờ hoàn toàn khác ngày trước, ít khi lộ diện nơi công cộng, hôm nay kéo Duy Nhất đi lên vị trí chủ trì, quần anh tụ hội *, trai tài gái sắc.
(*) quần anh tụ hội: trai gái xứng đôi vừa lứa.
Bởi vì phải lắng nghe bọn họ phát biểu, dưới sân khấu dần yên tĩnh lại, vì vậy, có người thấp giọng bàn luận truyền vào lỗ tai Duy Nhất.
“Này, mấy người nghe chuyện tai tiếng nhà Lãnh Ngạn chưa? Thì ra anh ta còn có một người vợ bị bệnh tâm thần.”
“Sao chưa từng nghe, nghe nói chính vì người phụ nữ trên sân khấu này, Lãnh Ngạn mới bỏ vợ bỏ nhà!”
…
Tay Duy Nhất khẽ run, trái tim đập loạn lên.
Lãnh Ngạn lặng lẽ nắm tay cô, dùng sức nắm chặt, cho cô sức mạnh.
“Tiếp theo mời Lãnh phu nhân nói ý nghĩa của hành động từ thiện lần này!” Người dần chương trình giao lại nơi này cho cô.
Lãnh Ngạn vẫn nắm tay cô, để cho cô yên tâm không ít, dùng giọng điệu chậm rãi từ từ nói, “Xin chào các vị, hoạt động lần này của tôi và ông xã cùng với tập đoàn Doãn thị không cố ý đặt ra ý nghĩa, đối với tôi mà nói, chỉ để hoàn thành giấc mộng của tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, mẹ nuôi tôi lớn không dễ dàng, miễn cưỡng duy trì ăn mặc, không thể có món đồ chơi nào, từ nhỏ tôi đã rất hâm mộ những đứa bé có đồ chơi, mà tôi chỉ có thể tự làm. Nói thật buồn cười, khi đó mơ ước lớn nhất của tôi chính là có một phòng lớn để chơi đồ chơi. Kết quả tôi rất may mắn, cuối cùng ông xã của tôi giúp tôi hoàn thành giấc mộng này, để cho tôi hiểu được cái gì là hạnh phúc, cho nên tôi chỉ muốn mong đợi của những đứa nhỏ kia sớm trở thành hiện thực! Sớm hạnh phúc như tôi!”
Lời Duy Nhất nói mang theo tình cảm, mọi người nắm bắt được từ trong cảm giác mông lung, bàn luận vừa rồi cũng biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Lãnh phu nhân nói rất thẳng thắn rất cảm động, kế tiếp chúng tôi tiến hành nghi thức quyên tặng, sau đó các bạn có thể thỏa sức khiêu vũ, tận tình vui vẻ!” Người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố.
Sau nghi thức quyên tặng đơn giản, khiêu vũ đã bắt đầu.
Doãn Tiêu Trác đứng bên cạnh Cầu Phỉ Nhi, không ngừng thúc giục, “Phỉ Nhi, nhanh đi mời Dịch Hàn khiêu vũ, một mình anh ta đứng đó!”
“Thật sự muốn em đi?” Cầu Phỉ Nhi khó có thể tin.
“Dĩ nhiên!” Doãn Tiêu Trác khẳng định gật đầu.
Cầu Phỉ Nhi hừ một tiếng, “Đi thì đi!” Nói xong rồi lắc eo đi về phía Dịch Hàn.
Chiều cao của Dịch Hàn không phân cao thấp với Lãnh Ngạn, đứng bên cạnh Dịch Hàn, cô cảm thấy khí thế bức người.
Sau khi ổn định tâm thần, cô lộ ra nụ cười quyến rũ, “Tiên sinh, có thể nhảy một bản không?”
Ánh mắt Dịch Hàn vẫn đuổi theo Lãnh Ngạn và Duy Nhất đang khiêu vũ xoay tròn ở chính giữa sảnh, nghe giọng nói chỉ lạnh lùng lướt qua cô, “Xin lỗi, tôi không khiêu vũ!”
“Tiên sinh, đừng như vậy! Tiên sinh là một quý ông như vậy nhất định không muốn tôi làm tường hoa chứ?” Cô rất thất vọng, tại sao ai cũng không thấy vẻ quyến rũ của cô.
“Xin lỗi, tôi thật sự sẽ không nhảy.” Dịch Hàn cố gắng để bản thân tỏ ra lễ độ.
“Để tôi dạy cho anh!” Cầu Phỉ Nhi nói xong kéo anh.
Dịch Hàn không ngờ cô lại chủ động dieendaanleequuydonn như thế, vội vàng rút tay laị, đúng lúc rút ra, Cầu Phỉ Nhi đứng không vững, rơi vào trong ngực Dịch Hàn, ngồi trên đùi anh.
Dịch Hàn lại giống như bị kinh hãi, cuống quýt đẩy cô cách xa mình.
Cầu Phỉ Nhi không khỏi mắng to, “Biến thái! Buồn cười, kêu bà cô tới tôi đây cũng không tới nữa!” Nói xong chạy về bên cạnh Cầu Chí Dương.
Dịch Hàn nhìn theo bóng dáng cô, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh, thầm nghĩ, “Người càng lúc càng nhiều, trò chơi cũng càng lúc càng thú vị.”
Không ngờ một bản đã xong, sóng người tự động tách ra một con đường, đám người Lãnh Ngạn không biết xảy ra chuyện gì, thuận thế nhìn lại, lập tức anh sợ ngây người, nên tới luôn sẽ tới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]