Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn nói tất cả, “Duy Nhất, nhà này là của cậu, là Lãnh Ngạn dùng tên cậu để mua. Anh ấy đoán được cậu chỉ có thể tới tìm tớ, cho nên sau khi cậu gọi điện thoại, anh ấy theo sát gọi điện thoại cho tớ, anh ấy nói lo cậu không có chỗ ở, mua cho cậu một căn nhà nhỏ, muốn tớ dùng danh nghĩa của tớ dẫn cậu vào ở, đồ đạc quần áo bên trong đều do anh ấy dùng một buổi chiều chuẩn bị xong, danh thiếp công ty Mặc Toa cũng do anh ấy đưa cho tớ, để tớ giao lại cho cậu…”
Một chữ Duy Nhất cũng không nói ra được, chỉ ngây ngốc nghe, ngây ngốc đứng đó, ngây ngốc rơi lệ, hóa ra trên thế giới này còn có một người ngốc nghếch hơn cô…
“Duy Nhất, thật ra thì tớ cảm thấy được Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với cậu, có vài lần tớ trông thấy anh ấy đi qua trước nhà chúng ta, sáng sớm nay lúc ra cửa tớ còn thấy anh ấy! Cậu không cần tra tấn anh ấy tiếp, cũng chính là hành hạ chính cậu!” Mỹ Mỹ ở đầu điện thoại bên kia khuyên bạn mình.
Thì ra, bóng dáng màu đen đó không phải ảo giác, thật sự là anh…
Duy Nhất để điện thoại di động xuống, che mặt, khóc không thành tiếng.
Khóc rồi, đau rồi, cô mới di3nd4nlequyd0n ngẩng mặt lên, nhìn trăng tròn như bánh xe sáng ngời trên bầu trời, đột nhiên nóng lòng trở về.
Cô vội vã đeo balô lên lưng, chào từ biệt Fujita, “Vũ Quang, Đình Hương, cám ơn bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872080/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.