“Bởi vì…” Duy Nhất nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, “Đứa nhỏ… Không còn…” Đau nhức trong ngực bành trướng trong nháy mắt, chặn lại làm khàn giọng cô, khóc không thành tiếng.
Lãnh Ngạn lập tức ngẩn người tại chỗ, rất lâu sau, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhẹ của Duy Nhất, hình như tim của anh cũng chia năm xẻ bảy theo tin tức này…
Chẳng lẽ trời cao không nghe thấy anh khẩn cầu sao? Nếu như có gian khổ nhất định phải giáng xuống người anh, tại sao lại để cho Duy Nhất chịu khổ? Tại sao muốn dính líu lên đứa bé? Theo thói quen, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, sợi tóc dây dưa trên ngón tay, khiến da đầu đau từng cơn…
Duy Nhất nhẹ nhàng đứng lên, lau nước mắt, đi qua trước mặt Lãnh Ngạn, mang theo chút gió có hơi thở đặc biệt của cô, kinh động Lãnh Ngạn đang đắm chìm trong đau khổ.
“Em không nằm nghỉ ngơi cho tốt, đi đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi khẽ.
Duy Nhất không trả lời, lấy giỏ xách trong tủ quần áo ra, từ từ thu dọn đồ của mình.
Cô đột nhiên phát hiện, mình lại không có thứ gì có thể mang đi, thứ thuộc về cô chỉ có con gấu tiểu Bố kia, còn thất lạc ở nhà cũ rồi…
Cô cười khổ, cứ như vậy đi, tất cả đều không mang, kể từ đó chính là bắt đầu mới tinh…
Vuốt ve sợi tóc mai rơi rớt, cô đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Lãnh Ngạn ở phía sau kêu to.
Cô dừng bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872076/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.