Lãnh Ngạn vẻ mặt u ám từ ngoài cửa xông vào, đoạt lấy Duy Nhất ở trong ngực Cầu Chí Dương, ôm trong lồng ngực mình, khuôn mặt vốn trắng nõn phủ một tầng xanh đen.
“Ai cho phép tay cậu đụng vào bà xã của tôi! Vợ bạn không thể bắt nạt, Cầu Chí Dương, ngay cả điểm này mà cậu cũng không hiểu sao?” Nét mặt Lãnh Ngạn quả thật có thể nuốt người.
Cầu Chí Dương khẽ cau mày, đáy lòng không phục, vốn là bà xã của tôi rồi… Chỉ chậm một bước mà thôi…
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, trong miệng không dám nói thế, dù sao cũng là anh em nhiều năm với Lãnh Ngạn, ôi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc, ai bảo Lãnh Ngạn tiền nhiều, cậu ta và Doãn Tiêu Trác đều là lão đại đấy…
“Còn em nữa!” Lãnh Ngạn nhắm thẳng tức giận vào Duy Nhất, “Lá gan càng lúc càng lớn! Lại dám cả đêm không về ngủ! Có hiểu tuân thủ nữ tắc là thế nào không!”
Duy Nhất bối rối, chính anh hồng hạnh xuất tường, không! Đại thụ vượt tường, còn có mặt mũi chỉ trích cô hư thân mất nết?
Lập tức giận dữ, rời khỏi ngực anh, đứng ra xa, lớn tiếng đáp lễ, “Chú họ Lãnh! Làm phiền chú làm rõ dienđanleequuydonn bây giờ là thời đại nào! Còn tuân thủ nữ tắc? Chú có thể chơi ở bên ngoài thì tôi cũng có thể như thế! Ai biết là người nào!”
Chú họ Lãnh? Cầu Chí Dương nghe thấy xưng hô này không nhịn được phì cười, âm thanh ngắn ngủn đột nhiên dừng lại bởi vì ánh mắt vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872069/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.