Mũi Duy Nhất cay xè, cô thích bài hát này, chỉ có điều, người chơi bài hát này không phải người cô nghĩ…
Dịch Hàn vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ đưa một bó hoa đến. Dịch Hàn tự mình nhận lấy, đưa cho Duy Nhất, “Duy Nhất, anh đại diện cho nhà hàng của anh tặng em.”
Ánh mắt Duy Nhất rơi trên bó hoa, trong lòng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Dịch Hàn, sao anh ta biết mình thích hoa cát cánh.
Dịch Hàn cười một tiếng: “Hoa cát cánh, thích hợp nhất với không khí tối này, đại biểu tình yêu vĩnh hằng, chúc em và Lãnh tiên sinh ngày lễ vui vẻ.”
Ngày lễ vui vẻ? Chẳng lẽ anh không nhìn ra một mình cô lẻ loi cô độc trong đêm nay sao? Hay cố ý chế nhạo cô?
“Cám ơn!” Cô lạnh nhạt nhận lấy.
“Anh nghĩ chắc Lãnh tiên sinh có chuyện, cho nên mới trễ vậy, nếu như em không ngại, anh có thể ngồi cùng em chờ ngài ấy!” Dịch Hàn vẫn cười thản nhiên như vậy.
Duy Nhất nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, cô không cần chờ đợi thêm nữa!
“Cám ơn! Không cần, tôi phải đi!” Cô cầm túi xách lên đi ra khỏi nhà hàng.
“Duy Nhất, anh đưa em đi! Bên ngoài trời mưa!” Dịch Hàn đuổi theo.
“Không cần!” Duy Nhất chui thẳng vào thang máy, thế giới của cô, sự bi thương của cô, không cần người ngoài tới phiền nhiễu. Bên ngoài mưa to tầm tã, cô không có xe đi, cũng không có dù, đầu đâm thẳng vào trong mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh lên người cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872046/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.