Cô tiến lên đối diện với ông cụ Doãn vái chào một cái: “Chào ngài, bác trai, thật xin lỗi, chuyện này là do cháu gây nên, nếu ngày hôm qua cháu không ép Tử Nhiên đi, anh ấy sẽ không phạm phải lỗi này.”
“Duy Nhất! Em nói mò gì vậy? Mau đi ra!” Doãn Tử Nhiên cau mày, nhỏ giọng đuổi cô.
“Cô? Tên là Duy Nhất?” Ánh mắt ông cụ Doãn nhìn chăm chú lên mặt cô.
“Dạ!” Duy Nhất cảm thấy ánh mắt của ông ta rất khôn khéo, người thấy rụt rè.
“Bởi vì cô mà như vậy? Cô dựa vào cái gì mà tới gánh chịu trách nhiệm? Có làm công cả đời cô cũng không bồi thường nổi tổn thất kéo dài thời hạn của công trình.” Lời ông cụ Doãn lạnh lẽo mà chua ngoa.
“Cha!” “Bác trai!” Trong khoảng thời gian ngắn, ba người kia thế mà lại trăm miệng một lời gọi ông cụ.
Rất khó thấy núi băng Lãnh Ngạn cười cười, “Bác trai, thôi đi! Dù sao chúng ta cũng có quan hệ lâu đời, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà trách cứ Tử Nhiên, như vậy đi, Kỳ Thỉnh gánh chịu toàn bộ tổn thất lần này.”
“Chuyện này… như vậy sao được?” Ông cụ Doãn khoát tay liên tiếp.
Doãn Tử Nhiên lại đột nhiên đứng lên, “Ai muốn anh gánh chịu! Đừng giả mù sa mưa giả làm người tốt! Là vấn đề của tôi, tự tôi gánh chịu, cha, tiền lương cả đời con đủ để bồi thường chứ?”
“Thằng nhóc thối tha này!” Ông cụ Doãn giận đến phát run, “Con có mặt mũi mà nói chuyện! Đều sinh con trai, sao con trai của tôi lại kém con trai nhà họ Lãnh chút xíu?”
Doãn Tử Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Ngạn, “Vậy trăm năm sau để con trai nhà họ Lãnh lo ma chay cho cha đi! Duy Nhất, chúng ta đi!” Anh kéo tay Duy Nhất lao ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, ông cụ Doãn ôm ngực thở, Doãn Tiêu Trác vộ vàng đút thuốc cho ông, ông mới thoáng ổn định lại, lắc đầu thở dài với đôi mắt lạnh, “Ôi, đúng là tội nuôi con không dạy, để cho cậu chê cười.”
Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, “Tử Nhiên còn nhỏ, bác trai quá lo lắng, cứ như vậy đi, tổn thất này cháu tới gánh chịu, chuyện này… cần phải như vậy.”
Doãn Tiêu Trác cũng không tranh giành, chỉ cười nói, “Vốn anh nên gánh chịu!”
Lãnh Ngạn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, bóng dáng hai người trẻ tuổi dần đi xa.
“Tử Nhiên, xin lỗi!” Lúc tan việc, Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên đi ra thang máy.
“Duy Nhất, hôm nay em đã nói xin lỗi năm trăm lần rồi, nếu như em thật sự thấy có lỗi với anh, vậy em hãy thu nhận anh đi, bây giờ anh không có nhà để về, trở về sẽ bị cha đánh nhừ tử!” Doãn Tử Nhiên từ chối cho ý kiến.
“Không phải chứ? Anh ở chỗ của em? Anh là tổng giám đốc, sẽ giảm giá trị! Ở khách sạn ý!” Duy Nhất hoảng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]