Lại qua một tuần lễ, anh giống như bốc hơi khỏi xã hội, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, má Tằng cũng không dám nhắc tới chuyện này.
Lúc rảnh rỗi, Duy Nhất làm một búp bê nam, nhưng không có mặt, cô không biết khuôn mặt anh như thế nào.
Treo nó cùng một chỗ với búp bê Duy Nhất, như vậy, có phải Duy Nhất sẽ không cô đơn không? Cô cười khổ…
Chủ nhật, đợi suốt một tuần Duy Nhất biết anh sẽ không trở lại, thời tiết càng ngày càng nóng, ánh nắng chiều như lửa thiêu cả vùng đất, tâm tình Duy Nhất buồn bực, định đi hồ bơi bơi đến khi trời sắp tối mới đi ra, khoác khăn tắm, đi dọc theo đường nhỏ trải đá cuội cạnh vườn hoa trở về nhà chính, đột nhiên bị thứ gì đó trong bụi cỏ hấp dẫn.
Cô nhặt lên xem, là mảnh vụn của con búp bê co từng đánh mất, như bị hàm răng cắn xé, chia năm xẻ bảy.
Sắc trời dần tối, không hiểu sao, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh sột sột soạt soạt, Duy Nhất nhìn sang, trong bóng tối chỉ thấy ánh sáng xanh chớp lóe.
“A --” Duy Nhất bị sợ thét chói tai, co cẳng chạy.
“Thiếu phu nhân, chuyện gì?” Giọng một người đàn ông truyền đến.
Nghe được tiếng người, Duy Nhất hơi bình tâm lại, bình tĩnh nhìn, là quản gia, cũng chính là ông xã của má Tằng.
“Tôi… Tôi nhặt được cái này trong vườn hoa…” Duy Nhất run run rẩy rẩy đưa mảnh vụn trong tay cho quản gia, “Lần trước tôi bị mất, sao cũng không tìm thấy.”
Sau khi quản gia nhận được vào tay sắc mặt hơi biến đổi, sau đó lập tức trấn an Duy Nháta, “À, có thể là con chó nhỏ con mèo nhỏ phá phách! Trong vườn có chó mèo mà!”
“Thật sao?” Nỗi khiếp sợ của Duy Nhất vẫn chưa tiêu tan, vỗ ngực thở, không biết ánh sáng xanh trong vườn là thứ gì…
“Thiếu phu nhân, cô xem, đó không phải là con mèo thì là gì?” Quản gia chỉ về phía sau lưng cô.
Duy Nhất quay đầu lại, quả nhiên là một con mèo đen lớn, ánh mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm, mặc dù xác định là mèo, nhưng Duy Nhất vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đã từng xem một cuốn tiểu thuyết kinh khủng, trong sách nói mèo đen không phải loài vật tốt lành, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi. Không biết vì sao nhà họ Lãnh lại nuôi?
“Quản gia, trong nhà có mèo từ khi nào? Sao tôi không biết?” Duy Nhất quấn chặt khăn tắm, chỉ cảm thấy khí lạnh đánh úp lên người.
Quản gia nhún nhường cười cười, “Vẫn luôn có, chỉ có điều thiếu phu nhân không phát hiện thôi.”
“Tại sao phải nuôi mèo đen?” Duy Nhất không biết vì sao cảm thấy trong nụ cười của quản gia có điều gì đó không nói nên lời.
“Đâu quan tâm nó mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột là mèo hay, thiếu phu nhân cô nói có đúng không?” Quản gia đáp lại như lẽ đương nhiên.
“Đúng, đúng!” Duy Nhất không muốn tiếp tục đoạn đối thoại làm cho người ta không thoải mái, đáp qua loa một tiếng, tăng nhanh bước chân, trở lại nhà chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]