Khi tỉnh lại luôn cô đơn một mình, trong chăn chỉ có nhiệt độ của chính cô.
Nhưng mà, lại có mùi vị của anh, tất cả đều là mùi vị của anh, rất quen thuộc, rất mát mẻ, giống như… mùi vị của áo sơ mi, cô không biết tại sao mình lại đưa ra kết luận này.
Duy Nhất mở mắt ra, không biết ai đã tháo mảnh vải che kín cặp mắt của cô xuống.
Rời giường, phát hiện mình mặc áo ngủ của anh, rất rộng rãi, cũng có mùi vị giống vậy.
Là anh mặc vào cho cô sao? Mặt Duy Nhất lúc đỏ lúc trắng, không tự nhiên quấn chặt áo ngủ, giống như… được anh che kín. Ý nghĩ này khiến cho cô đỏ mặt nửa ngày.
Duy Nhất bắt đầu quan sát căn phòng này, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc quan sát căn phòng của anh.
Rộng rãi, đơn giản, sạch sẽ, không hề có chút cảm giác giàu sang quyền thế nào. Nếu coi như giàu có, phòng của anh quý báu nhất chính là sách đầy hai vách tường.
Anh là người thích đọc sách sao? Tiếc nuối lớn nhất của Duy Nhất chính là không lên đại học, nhìn thấy nhiều sách như vậy, trong lòng không tự chủ được sinh ra kính nể ông xã thần bí này.
Tiện tay rút ra vài cuốn sách lật xem, đều là giáo trình mình xem không hiểu, thậm chí còn có văn tự không biết của nước nào đó, chỉ có điều ở giữa vài cuốn sách phát hiện một khung hình.
Trong khung hình là một cô gái mặc váy đầm màu tím nhạt, tóc nâu quăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1871989/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.